xui xẻo gặp tổng tài

Chương 1: Gặp gỡ định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, thành phố vẫn còn vương sương mù mỏng manh, ánh nắng len lỏi qua kẽ lá, tạo nên một bức tranh vừa mờ ảo vừa sống động. Trên con phố đông đúc, từng dòng người vội vã đi làm, tiếng còi xe vang vọng khắp nơi, hòa lẫn với tiếng rao bán hàng rong. Giữa tất cả những bộn bề ấy, có một cô gái đang vội vã bước chân về phía công ty mà cô sắp phỏng vấn, tay ôm chặt chiếc túi xách nhỏ, khuôn mặt vừa lo lắng vừa háo hức.

Cô gái ấy tên là Lâm Tĩnh Vy, 24 tuổi, vừa tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh, nhưng chưa từng có kinh nghiệm thực sự. Hôm nay là buổi phỏng vấn quan trọng, một cơ hội mà cô đã chờ đợi suốt vài tháng vừa qua. Tĩnh Vy bước đi nhanh hơn, đầu óc hoàn toàn tập trung vào việc phải giữ bình tĩnh và trả lời trôi chảy từng câu hỏi.

Thế nhưng, dường như số phận đã quyết định rằng, cô gái này… không được suôn sẻ ngay từ những bước đầu tiên.

Chỉ một phút lơ đãng, Tĩnh Vy vấp phải viên gạch lỏng trên vỉa hè, chân chới với, túi xách bay ra trước. Cô hốt hoảng cố gắng giữ thăng bằng, nhưng không kịp. Và… bùm! Một tiếng va chạm vang lên khi cô ngã sõng soài ra giữa đường, ngay lúc dòng xe cộ bắt đầu chuyển bánh.

Tim Tĩnh Vy đập loạn nhịp. Cô lúng túng, hoảng hốt, hai tay đập vào không khí như muốn níu lấy một phép màu. Trong khoảnh khắc đó, một bóng người xuất hiện.

“Cẩn thận!”

Giọng nói vang lên, lạnh lùng nhưng mạnh mẽ, kéo cô khỏi tình thế nguy hiểm. Tĩnh Vy cảm giác như có một luồng hơi ấm truyền đến, ôm lấy cô. Một bàn tay vững chãi kéo cô lên, và cô nhận ra: mình vừa được cứu sống bởi một người lạ mặt, cao ráo, mặc bộ vest đen lịch lãm, gương mặt nghiêm nghị nhưng không hề đáng sợ, chỉ đơn giản là… quá hoàn hảo.

“Cảm… cảm ơn anh ạ…” Tĩnh Vy lí nhí, mặt đỏ bừng, vừa sợ vừa xấu hổ vì vừa ngã vừa bị người lạ nhìn thấy.

Người đàn ông không trả lời ngay, chỉ liếc nhìn cô một cái, ánh mắt sắc lạnh như đang đánh giá. Rồi, anh nhấc túi xách của cô lên, chỉnh lại quai cho ngay ngắn, nói một cách bình thản:

“Cẩn thận hơn đi. Thành phố này không phải chỗ dành cho những bước chân vội vã.”

Tĩnh Vy cười gượng, vừa muốn nói gì đó vừa không biết mở lời ra sao. Anh ấy – người vừa cứu mình – không giống bất kỳ ai cô từng gặp. Một cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc len lỏi trong cô, khiến tim cô đập mạnh hơn.

Khi cô định cảm ơn thêm, anh ấy đã quay lưng bước đi, dáng người cao lớn dần khuất trong dòng người. Tĩnh Vy đứng sững, tay vẫn nắm chặt quai túi, lòng trào dâng một cảm giác khó gọi tên.

Về tới công ty, Tĩnh Vy vẫn chưa hết run. Cô tự nhủ: “Chắc là do mình vừa gặp may… nhưng cũng vừa xui… Xui mà may.”

Phòng chờ phỏng vấn đông đúc, mọi người đều chỉnh trang quần áo, chăm chú nhìn vào hồ sơ trên tay. Tĩnh Vy ngồi xuống ghế, thở dài, cố gắng tập trung. Thế nhưng, ngay khi cô vừa nhấc chân lên, chiếc ghế lại kêu rắc, như báo hiệu một điều gì đó không ổn.

“Ôi trời…” Tĩnh Vy thì thầm, và đúng như dự cảm, ghế gãy một bên khiến cô suýt ngã. Một cậu nhân viên trẻ chạy lại, mặt đỏ bừng, giúp cô đứng lên. Mọi người xung quanh đều nín thở, nhưng Tĩnh Vy thì chỉ biết cười trừ. Đây là buổi phỏng vấn đầu tiên của cô, và… cô đã gây ấn tượng theo cách xui xẻo nhất có thể.

Đến lượt phỏng vấn, cô bước vào phòng, tim đập thình thịch. Người đối diện là một người đàn ông trẻ tuổi, mắt sáng, nhưng vẻ mặt lạnh lùng. Và… đúng lúc cô định ngồi xuống ghế, chiếc ghế này lại kêu rắc thêm một lần nữa.

Nam chính cười khẽ, ánh mắt nửa trêu chọc, nửa nghiêm túc:

“Chắc hôm nay là một ngày không bình thường của cô.”

Tĩnh Vy đỏ mặt, bối rối. Trong đầu cô vừa nghĩ: “Sao hôm nay ai cũng biết mình xui thế nhỉ?”

Nhưng anh ấy – Tổng tài Phan Dịch Khang, CEO của tập đoàn Phan Thịnh – không nói thêm lời nào, chỉ theo dõi cô với ánh mắt sắc bén, như thể đang đánh giá từng cử chỉ, từng phản ứng nhỏ nhất.

Phỏng vấn bắt đầu, Tĩnh Vy cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh. Nhưng đúng lúc cô vừa mở miệng trả lời câu hỏi về chiến lược kinh doanh, chiếc bút trên bàn bất ngờ rơi xuống, lăn về phía nam CEO. Tĩnh Vy vội cúi xuống nhặt, và… vô tình chạm tay vào tay anh. Khoảnh khắc ấy, tim cô như bị một nhát dao nhỏ khẽ chạm.

Phan Dịch Khang không hề rút tay, chỉ liếc nhìn cô với ánh mắt nửa tò mò, nửa… khó chịu? Một cảm giác lạ lùng lan tỏa khắp người Tĩnh Vy. Cô cố gắng nói tiếp, nhưng giọng run run, từ ngữ cứ lắp bắp.

Kết thúc buổi phỏng vấn, Phan Dịch Khang đứng dậy, chỉnh vest, gật đầu lạnh lùng:

“Cảm ơn cô đã đến. Chúng tôi sẽ liên lạc.”

Tĩnh Vy bước ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm. Cô nghĩ: “Ít ra thì mình cũng sống sót… dù xui xẻo cả buổi sáng.”

Nhưng ngay khi cô vừa bước ra cửa, chiếc xe đạp đi ngang qua bất ngờ loạng choạng, suýt nữa đâm trúng cô. Một bàn tay quen thuộc, lạnh và chắc, lại xuất hiện, kéo cô ra khỏi nguy hiểm lần nữa.

“Tôi nói mà cô không tin à?” Giọng Phan Dịch Khang vang lên, pha chút khẽ cười.

Tĩnh Vy nhìn anh, tim đập thình thịch, cảm giác vừa bối rối vừa lạ kỳ: “Người này… sao cứ xuất hiện đúng lúc thế nhỉ? Và sao anh ấy khiến tim mình loạn nhịp?”

Anh cười nhẹ, chỉnh lại cổ tay áo, bước đi, để lại Tĩnh Vy đứng trơ ra giữa phố, lòng rộn ràng khó tả. Cô không biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, cuộc đời cô sẽ hoàn toàn thay đổi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×