xui xẻo gặp tổng tài

Chương 2: Trớ trêu đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Tĩnh Vy đứng trước tòa nhà chọc trời của Tập đoàn Phan Thịnh, lòng vừa háo hức vừa hồi hộp. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Hôm nay phải thật bình tĩnh. Không xui xẻo nữa… hy vọng là thế.”

Nhưng, dường như số phận vẫn chưa buông tha cô. Cô vừa bước chân vào sảnh, mắt dừng lại ở thang máy thì một cậu nhân viên giao hồ sơ vô tình đẩy trúng cô. Túi xách bay ra, chạm trúng chân, và cô suýt nữa ngã nhào.

“Ôi trời…” Tĩnh Vy thốt lên, tim đập mạnh, tay cố giữ thăng bằng. Ngay lúc ấy, một bàn tay chắc chắn xuất hiện, nắm lấy tay cô, kéo cô đứng vững. “Lại là anh…” Tĩnh Vy thầm nghĩ. Phan Dịch Khang đứng đó, vest chỉnh tề, ánh mắt lạnh nhưng vẫn hơi khẽ cong khóe môi như vừa cười, mặc dù trên mặt không biểu lộ gì.

“Tĩnh Vy, đúng không?” Anh nói, giọng trầm, dứt khoát. Tĩnh Vy đỏ mặt, lúng túng. “Vâng… vâng, đúng ạ… Cảm ơn anh đã…” Cô chần chừ, không biết nên nói tiếp sao cho lịch sự. Anh chỉ gật nhẹ, rồi rút tay ra, bước về phía thang máy, bỏ lại Tĩnh Vy đứng giữa sảnh, tim vẫn đập thình thịch. Cô thầm nghĩ: “Người này… sao cứ đúng lúc xuất hiện thế nhỉ? Và sao khiến tim mình loạn nhịp đến vậy?”

Tĩnh Vy tiến vào phòng nhân sự, nơi các ứng viên đang chờ gọi phỏng vấn. Cô vừa đặt chân lên ghế chờ thì ghế sụp một bên, suýt ngã nhào. “Ôi trời, ghế này sao mà…” Cô thở dài, quay sang nhân viên nhân sự bối rối xin lỗi. Mọi người xung quanh cười thầm, nhưng không ai nhắc gì. Tĩnh Vy cắn môi, tự nhủ: “Ít nhất là mình vẫn đứng được… chưa bị bẽ mặt hẳn.”

Nhưng may mắn dường như không kéo dài. Khi cô vừa mở hồ sơ ra xem, một cơn gió thổi từ cửa sổ khiến giấy tờ bay tứ tung khắp phòng. Cô vội vàng chạy theo nhặt, nhưng chân lại vướng vào đống túi xách của người khác, té nhào. Một lần nữa, bàn tay ấy xuất hiện, nâng cô đứng lên. Phan Dịch Khang vẫn đứng cạnh, ánh mắt nửa trêu chọc, nửa nghiêm nghị: “Cô có vẻ… không hợp với ghế ngồi lắm.”

Tĩnh Vy đỏ mặt, lúng túng cúi đầu. “Vâng… em sẽ cố gắng cẩn thận hơn.” Anh không nói thêm gì, chỉ liếc mắt nhìn cô như đang đánh giá: “Cô gái này… vừa xui xẻo, vừa dễ thương.”

Cuối cùng, Tĩnh Vy được dẫn vào phòng phỏng vấn, nơi một cô nhân viên trẻ đang chờ. “Xin chào, em là Lâm Tĩnh Vy, hôm nay phỏng vấn vị trí trợ lý dự án.” Cô vừa nói xong thì một chiếc cốc cà phê trên bàn đổ sụp, tràn ra sát mép ghế của cô. Cô vội vã né tránh, nhưng tay lại chạm vào tài liệu quan trọng, làm vài trang bị nhăn nheo.

Cô đỏ mặt, cảm giác muốn biến mất khỏi phòng ngay lập tức. Nhưng bất ngờ, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía cửa: “Không sao, để tôi dọn giúp.” Tĩnh Vy ngẩng đầu, tim đập nhanh. Phan Dịch Khang bước vào, cầm giấy vệ sinh sạch sẽ, lau bàn ghế gọn gàng. Cô vừa ngạc nhiên vừa bối rối, không biết nên nói gì. Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh nhưng dường như pha chút quan tâm. “Cô thật sự không cần lo lắng quá, chỉ cần tập trung vào phỏng vấn thôi.”

Tĩnh Vy gật đầu, tự nhủ: “Người này… sao cứ xuất hiện đúng lúc thế nhỉ? Và sao khiến tim mình vừa lo lắng vừa hồi hộp?”

Cuối cùng, cô ngồi vào ghế, đối diện người phỏng vấn chính: một quản lý dự án trạc tuổi cô, nghiêm túc nhưng thân thiện. “Tĩnh Vy, bạn có thể giới thiệu bản thân và lý do muốn ứng tuyển vị trí này không?”

Tĩnh Vy hít một hơi sâu, bắt đầu giới thiệu. Nhưng đúng lúc cô vừa nói, chuông báo điện thoại reo vang, và điện thoại cô rơi xuống đất, vang lên âm thanh inh ỏi, làm mọi người giật mình. Cô đỏ mặt, cúi xuống nhặt điện thoại, cố gắng nói tiếp.

Phan Dịch Khang đứng ngoài cửa, quan sát mọi tình huống với ánh mắt nửa hứng thú, nửa trêu chọc. Anh thầm nghĩ: “Cô gái này… đúng là xui xẻo, nhưng lại dễ thương một cách đặc biệt.”

Sau khi phỏng vấn kết thúc, quản lý dự án gật đầu nhẹ: “Chúng tôi sẽ thông báo kết quả sớm. Hãy chuẩn bị tinh thần cho buổi thử việc.” Tĩnh Vy thở phào, cảm giác như vừa trải qua một trận chiến. Cô tự nhủ: “Ít ra… mình vẫn còn sống sót. Nhưng thật sự… mình chưa từng gặp một người nào lại xuất hiện đúng lúc cứu mình nhiều lần như thế này.”

Khi cô bước ra thang máy, vừa định thở phào, một chiếc xe hơi đen bóng lướt qua, chặn lối đi của cô. Trong nháy mắt, cửa xe mở, và bàn tay lạnh lùng kia lại xuất hiện, kéo cô vào an toàn.

“Tôi nói mà cô không tin à?” Giọng Phan Dịch Khang vang lên, pha chút khẽ cười. Tĩnh Vy đứng trong xe, lòng rộn ràng khó tả. Cô nhìn anh, mắt tròn xoe, không biết nói gì. Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn giấu sự quan tâm, rồi ngồi vào ghế lái, nổ máy.

Trong đầu Tĩnh Vy tràn ngập một câu hỏi: “Người này… sao cứ đúng lúc xuất hiện và cứu mình liên tục như thế? Và sao khiến trái tim mình vừa sợ vừa thích thú?”

Cô không biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, mối quan hệ của cô và tổng tài Phan Dịch Khang đã bước sang một chương hoàn toàn mới, với những rắc rối, tình huống hài hước, và những phút giây trái tim rung động chưa từng có.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×