Sáng hôm đó, Lâm Tĩnh Vy thức dậy với một cảm giác lo lắng khó tả. Cô biết hôm nay sẽ là ngày khó khăn nhất từ khi bắt đầu thử việc. Một dự án quan trọng đang trong giai đoạn quyết định, cô phải nộp báo cáo cuối cùng cho ban giám đốc, đồng thời giải quyết một số vấn đề phát sinh từ các phòng ban khác.
Cô mặc bộ váy công sở màu xanh nhạt, tóc búi gọn gàng, nhưng dù cố gắng giữ bình tĩnh, trong lòng vẫn rối như tơ vò. Cô tự nhủ: “Mình phải thật tập trung. Không được mắc sai lầm nào. Nhưng nếu có xui xẻo… thì chỉ mong anh ấy xuất hiện đúng lúc.”
Vừa bước chân vào công ty, Tĩnh Vy đã gặp “vận xui nối tiếp”. Thang máy chậm đến mức cô tưởng mình sẽ trễ họp. Khi bước ra, cô vấp phải cạnh bàn, làm một tệp hồ sơ rơi xuống sàn. Cô cúi nhặt, tim đập thình thịch, đỏ mặt vì sợ mọi người nhìn thấy.
Nhưng đúng lúc ấy, bóng người quen thuộc xuất hiện từ phía cửa: Phan Dịch Khang, vest đen chỉnh tề, ánh mắt lạnh lùng nhưng tinh tế. Anh cúi nhặt mấy tờ giấy giúp cô, đặt lại gọn gàng, rồi nói bằng giọng trầm: “Cẩn thận hơn đi. Đây không phải là sân chơi, mà là công ty.”
Tĩnh Vy đỏ mặt, cúi đầu, tự nhủ: “Anh ấy… lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc.”
Ngày hôm nay, thử thách thực sự bắt đầu. Cô nhận được thông báo rằng một số dữ liệu quan trọng trong dự án đã bị lỗi từ phòng IT. Nếu không xử lý kịp, toàn bộ báo cáo cuối cùng sẽ bị trì hoãn, ảnh hưởng đến tiến độ dự án. Tĩnh Vy hốt hoảng, cố gắng kết nối lại dữ liệu, nhưng liên tục gặp lỗi máy, phần mềm treo và dữ liệu bị mất mảnh.
Mỗi phút trôi qua đều khiến tim cô đập nhanh, đầu óc quay cuồng. Cô cảm thấy như mọi thứ đang chống lại mình. Vừa thất vọng, vừa căng thẳng, cô ngồi bệt xuống ghế, hai tay ôm đầu.
Một lần nữa, Phan Dịch Khang xuất hiện. Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng pha chút trêu chọc: “Cô nghĩ mình có thể tự giải quyết tất cả à?” Anh nhanh chóng kiểm tra máy tính, kết nối lại hệ thống, đồng thời chỉ dẫn cô cách khôi phục dữ liệu. Tĩnh Vy vừa bối rối vừa biết ơn, tự nhủ: “Không thể phủ nhận… anh ấy là cứu tinh của mình.”
Buổi sáng trôi qua với hàng loạt tình huống dở khóc dở cười. Máy in bỗng dưng in sai định dạng, một số slide quan trọng bị mất font chữ, và đồng nghiệp vô tình xóa nhầm vài bảng số liệu. Mỗi lần như vậy, Phan Dịch Khang đều xuất hiện, chỉnh sửa, hướng dẫn và giúp cô bình tĩnh trở lại. Anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng, nhưng ánh mắt chứa đựng sự quan tâm kín đáo, khiến trái tim Tĩnh Vy loạn nhịp.
Đến giờ trưa, cô quyết định ra ngoài ăn trưa nhanh. Vừa mở hộp cơm, một cơn gió mạnh từ cửa sổ thổi qua, kéo theo túi giấy bay vào mặt cô. Cô hoảng hốt, tay vung ra, vô tình va trúng ly nước đồng nghiệp, làm nước đổ ra bàn. Cô đỏ mặt đến mức muốn biến mất, nhưng Phan Dịch Khang xuất hiện, tay cầm khăn giấy, dọn dẹp nhanh chóng: “Cô phải học cách giữ đồ vật trước khi chúng phản chủ.”
Buổi chiều, thử thách đỉnh điểm: cô phải trình bày báo cáo cuối cùng trước hội đồng quản trị. Tĩnh Vy kiểm tra từng slide, từng số liệu, từng lời nói. Nhưng đúng lúc chuẩn bị bước lên trình bày, máy chiếu hỏng, ánh sáng nhấp nháy, khiến mọi ánh mắt đổ dồn về cô.
Tim cô đập nhanh, đầu óc trống rỗng. Cô cảm thấy như cả ngày hôm nay là một thảm họa nối tiếp. Nhưng đúng lúc nguy cấp, Phan Dịch Khang xuất hiện. Anh đi thẳng vào phòng, giọng trầm: “Cô không thể để bất ngờ làm hoảng loạn mình. Theo tôi.”
Anh nhanh chóng kiểm tra thiết bị, kết nối lại máy chiếu, chỉnh sửa slide trên laptop của cô, đồng thời đặt cô vào vị trí an toàn. Tĩnh Vy thở phào, vừa xấu hổ vừa biết ơn.
Khi trình bày, cô vẫn run, nhưng mỗi lần nhìn thấy Phan Dịch Khang đứng ở cuối phòng, ánh mắt lạnh lùng nhưng quan tâm, cô lại lấy lại bình tĩnh. Từng slide được trình bày, từng số liệu giải thích, và cuối cùng, hội đồng gật đầu, đánh giá tích cực. Cô mồ hôi vã ra, nhưng trong lòng rộn ràng, vừa tự hào vừa hồi hộp.
Sau cuộc họp, một “thảm họa cá nhân” khác xảy ra: máy in báo cáo cho hội đồng quản trị in ra sai font chữ, vài trang bị nhòe mực, và cô là người phải chịu trách nhiệm. Tĩnh Vy hốt hoảng, không biết phải xử lý ra sao. Một lần nữa, Phan Dịch Khang xuất hiện. Anh sửa lại bản in, nhanh chóng chỉnh định dạng và đặt trước mặt cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa pha chút trêu chọc: “Cô đã học cách bình tĩnh chưa?”
Tĩnh Vy đỏ mặt, cúi đầu, thầm nhủ: “Người này… lúc nào cũng cứu mình đúng lúc, mà vẫn giữ vẻ lạnh lùng bá đạo.”
Ngày làm việc kết thúc, cô mệt nhoài nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cô biết mình đã vượt qua một ngày khủng hoảng, với hàng loạt tình huống xui xẻo, nhưng cũng học hỏi được nhiều kinh nghiệm quý giá.
Trên đường về, cô không thể ngừng nghĩ về Phan Dịch Khang – ánh mắt, cử chỉ, bàn tay, giọng nói và thái độ bá đạo nhưng quan tâm. Cô tự nhủ: “Ngày hôm nay thật kinh khủng, nhưng cũng tuyệt vời. Anh ấy… sẽ luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống và công việc của mình.”
Đêm về, nằm trên giường, Tĩnh Vy vẫn nhớ từng chi tiết trong ngày. Một ngày đầy xui xẻo, hài hước, nhưng cũng mở ra một chương mới trong mối quan hệ giữa cô và tổng tài lạnh lùng. Mỗi lần xuất hiện của anh không chỉ cứu nguy mà còn khiến trái tim cô rung động. Cô biết, hành trình phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhưng với Phan Dịch Khang bên cạnh, mọi xui xẻo đều trở nên có ý nghĩa… và đầy lãng mạn.