Sáng hôm đó, Lâm Tĩnh Vy thức dậy trong trạng thái vừa lo lắng vừa căng thẳng. Cô biết hôm nay là ngày cô sẽ phải thực hiện một nhiệm vụ quan trọng hơn bao giờ hết: chuẩn bị một báo cáo tổng hợp cho hội đồng quản trị, trực tiếp ảnh hưởng đến dự án lớn của công ty. Cô mặc bộ váy công sở nghiêm túc, tóc búi gọn gàng, tay ôm hồ sơ dày cộp. Trong lòng, cô tự nhủ: “Phải thật tập trung. Không được để xui xẻo phá hỏng lần này.”
Nhưng dường như số phận đã định sẵn, những điều xui xẻo cứ đuổi theo cô từ bước chân đầu tiên vào công ty. Vừa bước vào thang máy, cô vội tránh một đồng nghiệp vội vã, nhưng tay vẫn va vào ghế, khiến một tệp tài liệu rơi xuống sàn. Cô đỏ mặt, cúi xuống nhặt từng tờ, tim đập nhanh.
“Cẩn thận hơn đi,” giọng Phan Dịch Khang vang lên từ phía cửa. Anh đứng đó, vest đen chỉnh tề, ánh mắt sắc bén, tay cầm một ly cà phê nóng. Cô đỏ bừng mặt, cúi đầu. Lúc nào anh cũng xuất hiện đúng lúc, như thể số phận muốn nhắc nhở cô: “Anh ấy sẽ luôn hiện diện, dù em có muốn hay không.”
Vào phòng làm việc, Tĩnh Vy lập tức mở laptop, chuẩn bị báo cáo. Nhưng đúng lúc cô định mở bảng dữ liệu tổng hợp, một thông báo lỗi xuất hiện: “Hệ thống sập, dữ liệu không thể truy cập”. Tim cô như ngừng đập một nhịp. Một ngày quan trọng như vậy mà dữ liệu bị khóa, cô không biết phải làm gì.
May mắn thay, Phan Dịch Khang xuất hiện. Anh nhanh chóng kiểm tra máy tính của cô, khôi phục dữ liệu và lập tức sắp xếp lại các file bị lỗi. Ánh mắt anh nhìn cô, vừa nghiêm nghị vừa tinh tế: “Cô phải bình tĩnh. Hoảng loạn sẽ chỉ khiến tình hình tệ hơn.”
Tĩnh Vy đỏ mặt, cúi đầu, cố gắng hít thở sâu. Cô không thể phủ nhận rằng, mỗi lần anh xuất hiện đúng lúc, cô vừa cảm thấy an toàn vừa… trái tim rung rinh không kiểm soát.
Buổi sáng trôi qua với nhiều tình huống dở khóc dở cười: tài liệu bị xé, bút mực chảy, đồng nghiệp làm đổ nước lên hồ sơ. Nhưng Phan Dịch Khang luôn xuất hiện, giúp cô vượt qua từng rắc rối, dù anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng và ánh mắt bá đạo. Mỗi lần như vậy, Tĩnh Vy vừa cảm thấy biết ơn vừa xấu hổ, tim như tan chảy trước sự quan tâm thầm lặng của anh.
Đến giờ trưa, Tĩnh Vy quyết định ra ngoài ăn nhanh để lấy tinh thần. Cô vừa mở hộp cơm thì một cơn gió mạnh từ cửa sổ thổi qua, kéo theo túi giấy bay vào mặt. Cô hoảng hốt, vung tay ra, vô tình va trúng ly nước đồng nghiệp, làm nước đổ ra bàn. Cô đỏ mặt muốn chết, nhưng Phan Dịch Khang xuất hiện, tay cầm khăn giấy, dọn dẹp nhanh chóng: “Cô phải học cách giữ đồ vật trước khi chúng phản chủ.”
Buổi chiều, thử thách thực sự bắt đầu. Tĩnh Vy phải tham gia cuộc họp với hội đồng quản trị, trình bày báo cáo tổng hợp. Cô chuẩn bị từng slide, từng số liệu, từng lời nói, nhưng đúng lúc định bắt đầu, máy chiếu hỏng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô, tim cô đập loạn nhịp.
Phan Dịch Khang bước vào, giọng trầm: “Cô không thể để mọi thứ bất ngờ làm hoảng loạn mình. Theo tôi.” Anh nhanh chóng kiểm tra thiết bị, kết nối lại máy chiếu, chỉnh sửa slide trên laptop của cô và đặt cô vào vị trí an toàn. Tĩnh Vy thở phào, vừa xấu hổ vừa biết ơn.
Khi trình bày, cô run, nhưng mỗi lần nhìn thấy Phan Dịch Khang đứng ở cuối phòng, ánh mắt lạnh lùng nhưng quan tâm, cô lại lấy lại bình tĩnh. Từng slide được trình bày, từng số liệu giải thích, và cuối cùng, hội đồng gật đầu, đánh giá tích cực. Cô mồ hôi vã ra, nhưng trong lòng rộn ràng, vừa tự hào vừa hồi hộp.
Nhưng vận xui chưa dừng lại. Sau cuộc họp, khi cô định lưu lại bản sao lưu, máy in bỗng nhiên trục trặc, khiến toàn bộ báo cáo in ra sai định dạng, vài trang bị nhòe mực. Tĩnh Vy hốt hoảng, không biết xử lý thế nào. Một lần nữa, Phan Dịch Khang xuất hiện, nhanh chóng in lại bản hoàn chỉnh và đưa cho cô. Anh nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa pha chút trêu chọc: “Cô đã học được cách bình tĩnh chưa?”
Tĩnh Vy đỏ mặt, cúi đầu, thầm nhủ: “Người này… sao lúc nào cũng cứu mình đúng lúc, mà vẫn giữ vẻ lạnh lùng bá đạo đến vậy?”
Ngày làm việc kết thúc, Tĩnh Vy mệt nhoài, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cô biết rằng mình đã vượt qua một ngày đầy thử thách, với hàng loạt tình huống xui xẻo, và cũng học hỏi được nhiều kinh nghiệm quý giá.
Trên đường về, cô không thể ngừng nghĩ về Phan Dịch Khang – ánh mắt, cử chỉ, bàn tay, giọng nói và cả thái độ bá đạo nhưng quan tâm. Cô tự nhủ: “Ngày hôm nay thật là kinh khủng, nhưng cũng tuyệt vời. Anh ấy… sẽ luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống và công việc của mình.”
Đêm về, nằm trên giường, Tĩnh Vy vẫn nhớ từng chi tiết trong ngày. Một ngày đầy xui xẻo, hài hước, nhưng cũng mở ra một chương mới trong mối quan hệ giữa cô và tổng tài lạnh lùng. Mỗi lần xuất hiện của anh không chỉ cứu nguy mà còn khiến trái tim cô rung động. Cô biết, hành trình phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhưng với Phan Dịch Khang bên cạnh, mọi xui xẻo đều trở nên có ý nghĩa… và một phần lãng mạn.