Sáng sớm, ánh nắng yếu ớt xuyên qua lớp rèm cửa mỏng, rọi lên sàn nhà gỗ lạnh lẽo. Phạm Nhiên chậm rãi mở mắt, cảm giác cơ thể cổ đại còn lạ lẫm khiến cô run nhẹ. Cánh tay thon thả, gương mặt trắng nõn, mái tóc dài rủ xuống vai – tất cả vẫn là cơ thể lạ, nhưng cô phải nhanh chóng thích nghi nếu không muốn bị phát hiện.
Cô ngồi dậy, mắt dạo quanh căn phòng. Trên bàn đặt một bình trà đã được hâm nóng, một chiếc bát gỗ chứa đồ ăn sáng đơn giản: cơm nếp, vài lát củ cải muối, trứng hấp. Mùi thơm nhẹ nhưng quen thuộc – cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Ok… Nhiên, đừng hoảng. Chỉ cần quan sát, học hỏi, và sống như người ta mong đợi thôi.” – cô tự nhủ.
Ngôi nhà cổ rộng rãi nhưng trống trải. Các bức tường bằng gỗ chạm khắc tinh xảo, treo những bức tranh thủy mặc tĩnh lặng, và cửa sổ mở ra sân vườn nhỏ, nơi hoa đào vừa nở rộ. Gió sớm len qua khe cửa, mang theo hương đào thoang thoảng, khiến Phạm Nhiên không khỏi tĩnh tâm đôi chút.
Cô bước ra sân vườn, nơi vài người hầu đang bận rộn dọn dẹp. Một bà hầu già trông thấy cô, khẽ cúi đầu, giọng nhỏ:
“Tiểu thư… dậy sớm rồi ạ.”
Phạm Nhiên gật đầu, giọng còn run: “À… vâng… cảm ơn.”
Bà hầu thoáng liếc nhìn, tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng không hỏi thêm. Cô biết, trong cơ thể này, mọi hành động đều phải cẩn thận, không được để lộ dấu hiệu bất thường, nếu không sẽ bị người trong gia tộc nghi ngờ.
Cô bắt đầu đi quanh nhà, nhìn từng vật dụng, cố gắng ghi nhớ mọi chi tiết: vị trí phòng, đồ dùng, tên người hầu, lịch sinh hoạt hàng ngày…. Đây là cách duy nhất để tồn tại mà không bị phát hiện.
Nhưng chưa kịp ổn định, tiếng gõ cửa vang lên:
“Tiểu thư… có người muốn gặp ngài…”
Phạm Nhiên nhíu mày, tự hỏi khách là ai. Bà hầu già cúi đầu, nói: “Là thiếu gia Dương, ngài muốn… nói chuyện với tiểu thư.”
Tên Dương vang lên khiến tim cô đập mạnh. Chắc chắn đây là nam chính lạnh lùng chương trước, người được giao nhiệm vụ bảo vệ cô.
“Gọi anh ta vào đi.” – cô lắp bắp, cố tỏ ra bình tĩnh.
Cánh cửa mở ra, một bóng người cao lớn bước vào, vẫn bộ y phục sang trọng, ánh mắt sắc bén nhưng ẩn chứa sự kiểm soát.
“Ngươi đã dậy?” – giọng trầm ổn, nghiêm nghị.
Phạm Nhiên hít một hơi dài, cố gắng tỏ ra tự tin: “Vâng… tôi… đã dậy.”
Anh ta nhíu mày, nhìn thẳng: “Hôm nay ngươi sẽ học cách thích nghi với cuộc sống tại gia tộc. Ta sẽ giám sát.”
Cô giật mình, trong lòng vừa bực vừa lo: “Giám sát… à? Sao lại nghiêm khắc thế này?”
Anh ta không trả lời, chỉ đứng đó, ánh mắt nhìn cô từ đầu đến chân. Phạm Nhiên cảm thấy tim đập nhanh, vừa sợ vừa hồi hộp. Đây là lần đầu tiên cô phải giao tiếp trực tiếp với nam chính, người mà cô chưa hiểu rõ nhưng dường như luôn soi mói mọi hành động của mình.
Buổi sáng trôi qua, Phạm Nhiên bắt đầu học cách mặc váy lụa đúng kiểu, rèn luyện cách đi đứng thanh nhã, ăn uống đúng nghi lễ. Mỗi hành động nhỏ đều bị nam chính theo dõi sát sao.
Một lần, khi cô vô tình bước hụt, bộ váy kéo lê đất, nam chính lập tức tiến tới, giọng trầm nhưng lạnh:
“Cẩn thận!”
Phạm Nhiên đỏ mặt, vội chỉnh lại váy, cố gắng nói: “T… tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Anh ta không nói gì nữa, chỉ quay đi, nhưng trong ánh mắt thoáng qua, có vẻ vừa khâm phục vừa khó chịu.
Cô thở dài, ngồi xuống bên bậc thềm, tự nhủ: “Thật là… anh ta vừa đáng sợ vừa… kỳ lạ.”
Buổi trưa, bà hầu già mang vào phòng một bữa ăn nhẹ. Phạm Nhiên thử nếm, hương vị khá lạ nhưng dễ chịu. Cô vừa ăn vừa quan sát xung quanh, nghĩ cách thích nghi.
Đột nhiên, một tiếng hét vang lên từ sân:
“Tiểu thư! Có chuyện khẩn cấp!”
Phạm Nhiên giật mình, đứng bật dậy. Nam chính lập tức bước ra ngoài, ánh mắt nghiêm nghị. Cô theo sát, nhưng đôi chân còn yếu ớt khiến cô hụt hơi.
Ra sân, cô thấy một nhóm người hầu đang la hét. Một trong số họ bị thương nhẹ, máu chảy từ đầu gối. Họ dường như đang cãi nhau về việc hỏng hóc một vật dụng quý trong nhà.
Nam chính tiến tới, giọng nghiêm: “Ngươi làm hỏng vật gì?”
Người hầu run run: “Không… không phải… tiểu thư… tiểu thư đã chỉ dẫn, nhưng…”
Phạm Nhiên đứng đó, vừa hoang mang vừa lo lắng. Đây là thử thách đầu tiên của cô trong thân phận mới: phải giải quyết tình huống mà không để lộ sự thiếu kinh nghiệm.
Cô hít một hơi, bước tới: “Đừng la hét nữa, hãy bình tĩnh. Chúng ta sẽ giải quyết từ từ.” Giọng cô còn run nhưng cố gắng tỏ ra điềm tĩnh.
Mọi người nhìn cô, ngạc nhiên. Nam chính nhíu mày, ánh mắt thoáng ngạc nhiên: “Ngươi… xử lý thế à?”
Phạm Nhiên liếc anh ta, cố nén cười: “Tôi… học hỏi được vài cách từ thế giới hiện đại. Bình tĩnh, phân loại vấn đề, giải quyết từng bước…”
Nam chính im lặng, nhưng trong ánh mắt thoáng qua có vẻ vừa ngạc nhiên vừa đánh giá. Phạm Nhiên tiếp tục: “Đầu tiên, cầm chặt đồ quý, đưa người bị thương ra ngoài. Thứ hai, kiểm tra vật dụng bị hỏng, xem có thể sửa chữa ngay hay không. Thứ ba, báo cáo cho người quản lý trực tiếp.”
Người hầu cúi đầu, làm theo hướng dẫn của cô. Chỉ trong vài phút, tình huống căng thẳng đã được giải quyết ổn thỏa. Phạm Nhiên thở dài, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Nam chính bước lại, giọng vẫn trầm: “Không tệ… nhưng cần luyện tập nhiều hơn.”
Cô liếc anh ta, vừa mỉm cười vừa bực: “Anh… có thể giảm vẻ nghiêm nghị một chút không?”
Anh ta nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt có chút mềm mại: “Ngươi còn nhiều điều phải học. Ta sẽ hướng dẫn.”
Phạm Nhiên thở dài, tự nhủ: “Được rồi… ít nhất hôm nay mình sống sót và gây ấn tượng. Còn chuyện tình cảm… từ từ tính.”
Buổi chiều, Phạm Nhiên dành thời gian quan sát khu vườn, học cách chăm sóc hoa, nắm luật lệ gia tộc. Nam chính vẫn theo sát, đôi khi chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, ánh mắt nghiêm nhưng tinh tế.
Khi trời chạng vạng, Phạm Nhiên đứng bên cửa sổ, nhìn những cánh hoa đào rơi. Cô thầm nghĩ: “Cuộc sống mới này… thật xa lạ, nhưng cũng thú vị. Có lẽ… đây là cơ hội để mình trở thành một phiên bản tốt hơn, mạnh mẽ hơn.”
Cô không biết những thử thách tiếp theo sẽ ra sao, nhưng lần đầu tiên cô cảm thấy mình đã bước chân vào một thế giới mới, nơi mỗi hành động đều quan trọng, và nơi một người – nam chính lạnh lùng – sẽ là nhân tố quan trọng trong cuộc đời mình.