xuyên không thành công chúa: boss lạnh lùng chờ anh

Chương 3: Người lạ xuất hiện – Xung khắc đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua khung cửa giấy, chiếu lên sàn gỗ bóng loáng. Phạm Nhiên thức dậy, nhíu mày khi nhớ lại sự kiện hôm qua – vụ rắc rối với người hầu và ánh mắt lạnh lùng của nam chính. Cảm giác vừa sợ vừa tò mò vẫn còn đọng lại trong lòng cô.

Cô ngồi dậy, hít một hơi thật sâu. Cơ thể cổ đại đã bắt đầu quen dần với cử động, nhưng cô vẫn cảm thấy mình yếu ớt hơn trước. Thân hình nhỏ nhắn, mảnh mai, mặc váy lụa mềm mại khiến cô bước đi khẽ run.

“Được rồi, Nhiên… hôm nay là một ngày mới. Cố gắng bình tĩnh, quan sát, và đừng làm gì nổi bật quá…” – cô tự nhủ, giọng thì thầm.

Cô bước ra sân vườn, nơi ánh nắng rọi lên từng nhánh hoa đào. Không khí trong lành, chim hót líu lo, nhưng trái tim cô vẫn đập nhanh. Hôm nay, cô phải gặp nam chính nhiều lần hơn – người luôn khiến cô vừa sợ vừa tò mò.

Người hầu đã chuẩn bị sẵn trà và bữa sáng đơn giản. Phạm Nhiên ngồi xuống, vừa nhấp trà vừa quan sát nam chính, người đang đứng cạnh hành lang, ánh mắt sắc bén nhìn ra sân.

“Ngươi đã quen dần với cơ thể mới chưa?” – giọng trầm, lạnh của anh vang lên.

Phạm Nhiên khẽ nhíu mày, cố tỏ ra tự tin: “Vâng… tạm thời. Tôi vẫn cần học hỏi nhiều.”

Nam chính bước đến gần, từng bước chậm rãi nhưng uy nghi. “Hôm nay sẽ là buổi kiểm tra khả năng thích nghi. Ta sẽ theo dõi toàn bộ sinh hoạt của ngươi. Nếu có bất cứ sai sót nào, hậu quả sẽ nghiêm trọng.”

Cô đỏ mặt, thầm nhủ: “Hậu quả nghiêm trọng… ơ, mới gặp vài ngày mà đã dọa kinh vậy?”

Anh ta không để ý, chỉ đứng nhìn cô, ánh mắt sắc như dao. Phạm Nhiên thở dài, ngồi yên một lúc, cố gắng giữ bình tĩnh và quan sát xung quanh.

Buổi sáng trôi qua trong những bài học nhỏ: cách ăn uống đúng nghi lễ, cách cúi chào, cách giữ tư thế thanh nhã. Mỗi hành động đều bị nam chính giám sát sát sao.

Trong lúc cô cúi xuống nhặt chiếc thìa rơi, nam chính tiến đến, giọng lạnh: “Cẩn thận, nếu ngươi làm rơi thêm, sẽ phải chịu trách nhiệm.”

Phạm Nhiên bật cười khẩy trong lòng, rồi nói: “Tôi là tiểu thư, không phải tội đồ đâu mà.”

Anh ta nhíu mày, ánh mắt vẫn nghiêm nhưng trong khoảnh khắc, một sự tinh tế lóe lên. Cô nhận ra: dù lạnh lùng, anh ta bắt đầu quan sát cô không chỉ bằng trách nhiệm mà còn bằng sự đánh giá.

Buổi trưa, khi đang ăn, một tiếng cười lanh lảnh vang lên từ sân vườn. Phạm Nhiên giật mình, nhìn ra và thấy một cô gái mặc váy xanh, tóc dài, nở nụ cười tinh nghịch.

“Chào tiểu thư mới!” – cô gái nói, tiến tới gần, ánh mắt vừa tò mò vừa đùa cợt.

Phạm Nhiên cau mày, thầm nghĩ: “Ai đây… lại còn tiến tới như vậy?”

Cô gái tự giới thiệu: “Ta là Tiểu Hạ, bạn học và cũng là người bạn thân nhất của ngươi… theo kế hoạch của gia tộc, mọi người đều nên quen nhau.”

Phạm Nhiên cười gượng: “Ừ… chào.”

Nhưng trong lòng, cô cảm thấy nghi ngờ về cô gái này – nụ cười quá tự nhiên, ánh mắt như ẩn chứa điều gì. Nam chính đứng phía sau, nhìn cảnh tượng với ánh mắt nghiêm nghị, gần như muốn kiểm soát tình hình.

Tiểu Hạ kéo cô ra sân vườn, chỉ vào mấy cánh hoa đào: “Tiểu thư, hôm nay chúng ta học cách trồng hoa và chăm sóc vườn nhé! Ai chăm tốt sẽ được ưu tiên tham dự tiệc cuối tháng.”

Phạm Nhiên vừa tò mò vừa mệt mỏi: “Vườn… hoa… được thôi.”

Cô cố gắng làm theo hướng dẫn, nhưng vẫn vụng về, làm rơi đất, làm hỏng vài cành hoa nhỏ. Tiếng cười của Tiểu Hạ khiến cô đỏ mặt, tự nhủ: “Mình không quen việc tay chân… mà sao cô này dễ cười thế nhỉ?”

Nam chính bước đến, giọng nghiêm: “Ngươi làm hỏng nữa, tiểu thư phải chịu trách nhiệm.”

Phạm Nhiên đỏ mặt, nhưng không chịu nhún nhường: “Đừng nhìn tôi như vậy! Tôi đang học mà, đâu phải cố ý!”

Anh ta nhíu mày, ánh mắt vẫn sắc lạnh, nhưng trong lòng dường như có chút bất ngờ: cô gái này, dám nói thẳng với anh.

Chiều xuống, Phạm Nhiên và Tiểu Hạ đang dọn dẹp vườn thì bỗng nghe tiếng gầm gừ từ phía cổng. Một con ngựa hộc tốc lao vào sân, trên lưng là một thanh niên trẻ tuổi, vẻ mặt hoang mang nhưng quyết liệt.

“Tiểu thư… cứu tôi…” – tiếng kêu gấp gáp, đôi mắt cầu cứu nhìn về phía Phạm Nhiên.

Cô giật mình, tim đập nhanh. Nam chính lập tức tiến đến, giọng lạnh: “Ngươi là ai? Dám tới đây quấy rối tiểu thư?”

Thanh niên gập người, lí nhí: “Xin lỗi… tôi chỉ… tôi gặp nguy hiểm…”

Phạm Nhiên nhìn cậu ta, trong lòng vừa sợ vừa tò mò. Đây là thử thách đầu tiên thực sự, một tình huống bất ngờ: cô phải xử lý mà không được để lộ thân phận hiện đại, đồng thời hợp tác với nam chính lạnh lùng.

Cô hít một hơi, quyết định lên tiếng: “Bình tĩnh… hãy nói thật. Chúng ta sẽ giúp cậu, nhưng phải nghe lời hướng dẫn.”

Nam chính nhíu mày, nhìn cô: “Ngươi định tự giải quyết sao?”

Phạm Nhiên gật đầu: “Tôi sẽ xử lý tình huống. Anh… chỉ cần quan sát thôi.”

Ánh mắt nam chính sắc lạnh, nhưng trong giây lát, anh khẽ nhún vai, như thừa nhận năng lực của cô. Cô cảm thấy một cảm giác vừa hứng thú vừa hồi hộp: lần đầu tiên, cô đứng ngang hàng với anh trong một tình huống cấp bách.

Trong vài phút căng thẳng, Phạm Nhiên hướng dẫn thanh niên ra khỏi nguy hiểm, kiểm tra vết thương và ổn định tình hình. Nam chính đứng gần, không nói gì, chỉ quan sát và thi thoảng trợ giúp khi cần.

Khi mọi chuyện lắng xuống, anh bước tới cô, giọng trầm: “Không tệ… nhưng cần rèn luyện nhiều hơn. Ngươi còn vụng về.”

Phạm Nhiên thở dài, vừa mệt vừa vui: “Vụng về… chắc chắn! Nhưng ít nhất lần này tôi sống sót, và không làm hại ai.”

Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng dịu: “Ta sẽ theo dõi sát sao… để đảm bảo ngươi không gây rắc rối nữa.”

Cô cười, vừa thầm thở dài vừa nghĩ: “Anh này vừa lạnh lùng vừa… đáng sợ, nhưng ít nhất hôm nay tôi đã chứng minh mình không hoàn toàn vô dụng.”

Buổi tối, khi ánh đèn lồng thắp sáng sân vườn, Phạm Nhiên ngồi bên cửa sổ, nhìn ra hoa đào rơi. Cô thầm nhủ:

“Cuộc sống mới này… thật xa lạ, nhưng cũng đầy thử thách. Có lẽ, đây là cơ hội để mình trở thành một phiên bản mạnh mẽ hơn, khôn ngoan hơn… và ai biết, một ngày nào đó, người đứng bên cạnh lạnh lùng kia sẽ không còn quá xa cách nữa.”

Cô khẽ cười, ánh mắt lấp lánh quyết tâm. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự hứng thú thực sự với cuộc sống mới, nơi mỗi thử thách đều là cơ hội để cô tỏa sáng và khẳng định bản thân.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×