Buổi sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên sàn nhà gỗ bóng loáng. Phạm Nhiên mở mắt, cảm giác cơ thể cổ đại đã quen dần, nhưng mọi cử động vẫn khiến cô hơi mệt. Cô ngồi trên giường, hít một hơi thật sâu, nhìn quanh căn phòng quen thuộc nhưng xa lạ.
“Ngày hôm qua… thử thách đầu tiên thành công. Hôm nay là lúc mình cần học thêm… tự bảo vệ bản thân, để không phải lúc nào cũng dựa vào anh ta.” – cô tự nhủ, ánh mắt kiên định.
Ngôi nhà cổ rộng lớn, tĩnh lặng. Chỉ có tiếng gió thổi qua những cành hoa đào, mang theo mùi hương nhẹ dịu. Cô bước ra sân, nơi nam chính đã đứng từ sáng sớm, ánh mắt lạnh lùng quan sát mọi chuyển động của cô.
“Tiểu thư, hôm nay sẽ học cách tự bảo vệ bản thân. Ngươi sẽ không còn phụ thuộc hoàn toàn vào ta nữa.” – giọng trầm, nghiêm nghị.
Phạm Nhiên khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: “Tự bảo vệ bản thân… nghe có vẻ khó khăn. Nhưng ít nhất hôm nay sẽ là cơ hội để chứng minh mình.”
Họ đi đến một sân tập nhỏ, nơi đã chuẩn bị một số dụng cụ luyện tập: gậy gỗ, tấm khiên nhỏ, và các vật dụng mô phỏng tình huống nguy hiểm. Nam chính giải thích:
“Đây là cơ sở để ngươi học cách phản ứng khi gặp nguy hiểm. Không chỉ dùng trí tuệ, mà còn phải biết vận dụng cơ thể, nhanh nhẹn và cẩn thận.”
Phạm Nhiên nhìn quanh, hít một hơi sâu. “Được… hãy bắt đầu.”
Anh ta không nói gì, chỉ giám sát sát sao từng bước đi, ánh mắt sắc như dao. Cô cảm nhận rõ áp lực, nhưng cũng thấy hứng thú: lần đầu tiên, cô được học một kỹ năng hoàn toàn mới, điều mà ở thế giới hiện đại cô chưa từng trải qua.
Buổi sáng trôi qua trong tiếng gõ gậy, tiếng bước chân, và những mồ hôi lấm tấm trên trán. Phạm Nhiên vụng về lúc đầu, nhưng dần dần bắt nhịp, học cách phối hợp giữa cơ thể và phản xạ.
Một lần, khi cô đang luyện đỡ đòn giả định, nam chính tiến tới, giọng lạnh: “Cú phản ứng quá chậm. Nếu là tình huống thật, hậu quả sẽ nghiêm trọng.”
Phạm Nhiên đỏ mặt, đáp lại: “Tôi mới học mà… có cần nghiêm khắc quá vậy không?”
Anh nhíu mày, ánh mắt vẫn sắc, nhưng có chút dịu: “Ngươi cần nhận ra nguy cơ trước khi nó xảy ra. Không phải lúc nào cũng có thời gian chờ ngươi.”
Cô thở dài, hít một hơi sâu, tiếp tục luyện tập. Dần dần, cô nhận ra khả năng phản xạ của mình được cải thiện rõ rệt. Mỗi cú đỡ, mỗi bước di chuyển đều khiến cô cảm thấy tự tin hơn.
Buổi trưa, nam chính đưa cô ra sân vườn, nơi ánh nắng chiếu qua tán đào, tạo ra những bóng sáng mờ ảo.
“Tiểu thư… hôm nay là lúc ngươi thử đối diện với tình huống giả lập thực tế.” – giọng anh trầm, nghiêm.
Phạm Nhiên gật đầu, tay siết chặt. “Tôi đã sẵn sàng.”
Một người hầu giả vờ quấy rối, một vật dụng quý bị rơi, tạo ra tình huống hỗn loạn. Phạm Nhiên bước ra, quan sát nhanh, phân tích tình hình, và ra lệnh:
“Người A giữ vật dụng quý, người B hỗ trợ, người C đưa người bị thương ra chỗ an toàn. Không la hét, không hỗn loạn.”
Mọi người ngạc nhiên nhưng vẫn tuân theo. Chỉ trong vài phút, tình huống được kiểm soát hoàn toàn.
Nam chính bước tới, ánh mắt sắc lạnh nhưng trong khoảnh khắc thoáng qua, có chút bất ngờ: cô gái này, dám đứng ra chỉ huy, không sợ hãi, và xử lý mọi việc rất logic.
Chiều đến, thử thách cuối cùng là một tình huống bất ngờ hơn: một kẻ giả vờ trộm cắp xuất hiện, tạo ra xung đột giữa các người hầu.
Phạm Nhiên nhanh chóng nhận ra vấn đề: “Người A chặn kẻ trộm, người B báo cáo sự việc cho quản lý, người C giữ trật tự. Ai không hợp tác, sẽ chịu trách nhiệm.”
Kẻ giả vờ trộm cắp bước đến, ánh mắt dò xét cô. Phạm Nhiên đứng vững, ánh mắt kiên định, ra lệnh từng bước. Nam chính đứng bên cạnh, không nói gì, chỉ giám sát sát sao.
Sau vài phút căng thẳng, tình huống được giải quyết hoàn toàn. Cô thở dài, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Nam chính tiến tới, giọng trầm: “Không tệ… ngươi đã tiến bộ rất nhiều. Nhưng vẫn còn thiếu sự quyết đoán tuyệt đối. Nếu là tình huống thực tế, hậu quả sẽ nghiêm trọng.”
Phạm Nhiên mỉm cười, vừa tự hào vừa mệt: “Ít nhất hôm nay tôi đã chứng minh mình có thể tự bảo vệ bản thân. Và quan trọng hơn… tôi đã hợp tác với anh một cách hiệu quả.”
Buổi tối, ánh đèn lồng thắp sáng sân vườn, hoa đào rơi nhẹ trên mặt đất. Phạm Nhiên ngồi bên cửa sổ, tay đặt lên cuốn sổ tay, nhìn ra bầu trời tím nhạt.
“Ngày hôm nay… thử thách lớn đầu tiên đã hoàn thành. Tôi sống sót, học được kỹ năng mới, và hợp tác với anh ta. Có lẽ… đây là khởi đầu cho một cuộc sống đầy thử thách, nhưng cũng đầy cơ hội để trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn.”
Nam chính đứng ngoài hiên, ánh mắt nhìn cô từ xa, không nói gì, nhưng trong ánh mắt ấy, một sự quan tâm kín đáo và đánh giá cao đã lóe lên.
Phạm Nhiên khẽ cười, thầm nhủ: “Cuộc sống cổ đại thật xa lạ, nhưng càng xa lạ, càng thú vị… Và người đứng bên cạnh lạnh lùng kia… sẽ còn khiến tôi phải học hỏi nhiều hơn nữa.”