Sáng sớm, ánh nắng vàng nhạt chiếu qua khung cửa sổ, rọi lên sàn nhà gỗ lạnh lẽo, khiến Phạm Nhiên chợt tỉnh giấc. Cơ thể cổ đại vẫn còn lạ lẫm, nhưng cô đã quen dần với từng cử động. Ngồi trên giường, cô hít một hơi thật sâu, mắt dạo quanh căn phòng tinh xảo.
Cô biết rằng hôm nay sẽ là một ngày quan trọng. Hôm qua, thử thách đầu tiên với người hầu đã thành công, nhưng cô không thể lơ là. Đây là cuộc sống mới, và nếu muốn tồn tại, cô phải thể hiện năng lực, sự thông minh, và bình tĩnh.
Bước ra sân, ánh sáng ban mai chiếu rọi những cánh hoa đào, gió nhẹ mang theo hương thơm dịu dàng. Nam chính đang đứng bên hiên, ánh mắt sắc bén dõi theo từng chuyển động của cô.
“Tiểu thư, hôm nay sẽ có bài kiểm tra lớn. Ngươi phải tham gia đầy đủ và nghiêm túc.” – giọng trầm lạnh vang lên.
Phạm Nhiên cau mày, vừa bực vừa tò mò: “Bài kiểm tra lớn… là gì vậy?”
Anh ta không trả lời, chỉ ra hiệu cho cô đi theo. Cô thở dài, tự nhủ: “Được rồi… cứ làm theo thôi.”
Họ đi đến sân ngoài, nơi đã tập hợp một nhóm người hầu, lính canh, và vài thanh niên trẻ tuổi trong gia tộc. Một người hầu già tiến lên, giọng nghiêm nghị:
“Tiểu thư, hôm nay là buổi huấn luyện quản lý gia tộc. Mỗi người sẽ phải xử lý tình huống thực tế. Nếu không hoàn thành, hậu quả sẽ nghiêm trọng.”
Phạm Nhiên giật mình, tim đập nhanh. Đây là thử thách đầu tiên thực sự, nơi cô phải chứng minh khả năng lãnh đạo và xử lý tình huống, đồng thời giữ thân phận cổ đại.
Nam chính đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng quan sát. Cô cảm nhận rõ ràng áp lực từ ánh mắt ấy, nhưng cũng thấy một chút tò mò: anh ta đang đánh giá khả năng của cô.
Thử thách bắt đầu: một nhóm người hầu giả vờ gây rối, làm đổ một thùng nước, tạo ra tình huống hỗn loạn.
“Tiểu thư, đây là bài kiểm tra ngươi phải xử lý.” – nam chính nói, giọng trầm nhưng sắc bén.
Phạm Nhiên hít một hơi sâu, bước ra giữa sân, cố gắng tỏ ra tự tin. “Bình tĩnh… mọi người dừng lại. Hãy làm theo hướng dẫn của tôi.”
Một vài người cười khẩy, tưởng cô chỉ là cô gái yếu ớt. Nhưng Phạm Nhiên không để bị lung lay. Cô quan sát tình hình, sau đó ra lệnh:
“Người A và B cầm khăn lau ngay thùng nước. Người C và D đưa thùng nước về chỗ cũ. Ai bị vấp, người khác hỗ trợ ngay. Không được la hét, làm rối tình hình.”
Mọi người ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo. Chỉ trong vài phút, tình huống hỗn loạn đã được kiểm soát. Phạm Nhiên thở dài, lau mồ hôi trên trán.
Nam chính tiến tới, giọng lạnh: “Ngươi xử lý tốt, nhưng còn thiếu sự quyết đoán. Nếu là sự kiện thực tế, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn.”
Cô liếc anh ta, đáp lại: “Tôi mới lần đầu, đã tốt vậy còn chưa đủ à?”
Anh nhíu mày, ánh mắt vẫn nghiêm, nhưng trong khoảnh khắc thoáng qua, có chút đánh giá: cô gái này dám đối diện thẳng thắn với anh.
Buổi trưa, thử thách tiếp tục: phải giải quyết xung đột giữa hai nhóm người hầu về việc phân chia công việc.
Phạm Nhiên đứng giữa, phân tích tình hình: “Người nhóm A cảm thấy quá tải, nhóm B không nhận trách nhiệm… Chúng ta sẽ làm theo nguyên tắc: mỗi người nhận công việc phù hợp khả năng, tuần tự giải quyết theo trình tự.”
Nam chính đứng bên cạnh, ánh mắt theo dõi sát sao. Một người hầu lớn tuổi tỏ vẻ không hài lòng, gầm lên: “Tiểu thư, ngươi còn trẻ, sao dám ra lệnh chúng tôi?”
Phạm Nhiên không nhún nhường: “Tôi có thể còn trẻ, nhưng nhiệm vụ là quản lý và điều phối. Nếu không làm theo, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn.”
Người hầu trầm mặt, nhưng trước quyết tâm của cô, đành tuân theo. Nam chính đứng gần, ánh mắt vẫn sắc lạnh, nhưng thoáng qua một chút khen ngầm.
Chiều đến, thử thách cuối cùng là giải quyết một tình huống bất ngờ: một người hầu giả vờ bị thương do cãi nhau, tạo ra cảnh hỗn loạn, thử khả năng xử lý nhanh và giữ bình tĩnh của nữ chính.
Phạm Nhiên nhanh chóng đưa người bị thương ra chỗ an toàn, kiểm tra vết thương, sau đó hướng dẫn các người còn lại ổn định tình hình.
Nam chính bước tới, giọng trầm: “Không tệ. Ngươi xử lý nhanh, nhưng vẫn còn thiếu một chút quyết đoán và áp lực.”
Cô hít một hơi, thầm nghĩ: “Thiếu một chút thôi… nhưng ít nhất hôm nay tôi sống sót và gây ấn tượng với anh.”
Anh ta nhíu mày, rồi bất ngờ nói: “Ngươi sẽ không còn làm việc một mình nữa. Ta sẽ hướng dẫn, và từ nay, chúng ta hợp tác.”
Phạm Nhiên giật mình, thầm nghĩ: “Hợp tác… thật sao? Lúc đầu còn tưởng anh ta sẽ nghiêm khắc suốt đời.”
Buổi tối, ánh đèn lồng rọi sáng sân vườn, hoa đào rơi nhẹ trên mặt đất. Phạm Nhiên ngồi bên cửa sổ, tay đặt lên cuốn sổ tay, nhìn ra bầu trời tím nhạt.
“Ngày đầu tiên… thử thách đầu tiên… Tôi sống sót và chứng minh được khả năng. Và quan trọng hơn… tôi đã bắt đầu hợp tác với anh ta. Có lẽ… đây là khởi đầu cho một cuộc sống mới, đầy thử thách và cơ hội.”
Trong lòng cô, vừa hồi hộp vừa hứng thú. Nam chính đứng ngoài hiên, ánh mắt nhìn cô từ xa, không nói gì, nhưng trong ánh mắt ấy, một quyết tâm và sự quan tâm kín đáo đã lóe lên.
Phạm Nhiên mỉm cười, thầm nhủ: “Cuộc sống cổ đại thật xa lạ, nhưng càng xa lạ, càng thú vị… Và người đứng bên cạnh lạnh lùng kia… sẽ còn khiến tôi phải học hỏi nhiều.”