Buổi sáng tại gia tộc, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên những bức tường chạm khắc tinh xảo. Phạm Nhiên thức dậy, cảm giác cơ thể cổ đại giờ đã quen dần, nhưng trái tim cô vẫn đập nhanh. Cô biết hôm nay sẽ không yên bình – những nguy cơ tiềm ẩn trong gia tộc đang chờ cô đối mặt.
“Ngày hôm nay… tôi cần cảnh giác tối đa. Không chỉ là thử thách bên ngoài, mà còn là những âm mưu ngấm ngầm ngay trong gia tộc.” – cô tự nhủ, ánh mắt kiên định.
Ngôi nhà cổ tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua cành đào. Nam chính đứng bên hiên, ánh mắt sắc lạnh như dao, quan sát từng chuyển động của cô.
“Tiểu thư, hôm nay sẽ là một ngày không yên. Ngươi phải cẩn thận từng lời nói, từng cử chỉ. Có những người không muốn ngươi tồn tại lâu trong gia tộc.” – giọng trầm, nghiêm.
Phạm Nhiên nhíu mày, vừa bực vừa tò mò: “Âm mưu… sao tôi cảm thấy mọi người trong nhà đều đang dõi theo mình?”
Anh gật đầu: “Không sai. Hãy để ý kỹ, và giữ thái độ bình tĩnh. Nếu bị lộ sơ hở, hậu quả sẽ nghiêm trọng.”
Cô hít một hơi sâu, bước theo anh, quyết tâm đối mặt.
Sáng nay, Phạm Nhiên được yêu cầu tham gia buổi họp nội bộ gia tộc, nơi các thành viên bàn về việc phân chia trách nhiệm và tài sản. Cô bước vào phòng, ánh mắt quan sát từng người. Trong góc phòng, một phụ nữ trẻ, Tiểu Lệ, ánh mắt sắc bén, nở nụ cười nham hiểm, khiến cô cảm nhận được mối nguy tiềm ẩn.
Tiểu Lệ bước tới, giọng ngọt ngào nhưng đầy khiêu khích: “Tiểu thư mới… nghe nói hôm qua xử lý tình huống rất tốt. Nhưng… chắc chắn sẽ không giữ được lâu trong gia tộc đâu.”
Phạm Nhiên cười khẽ, ánh mắt không rời cô: “Cảm ơn lời quan tâm… nhưng tôi không dễ dàng từ bỏ.”
Tiểu Lệ nhếch môi, ánh mắt dò xét: “Chúng ta sẽ xem… khả năng thật sự của cô đến đâu.”
Buổi họp bắt đầu, các thành viên gia tộc bàn luận sôi nổi. Nhiệm vụ của Phạm Nhiên là quan sát, học hỏi và tham gia khi cần thiết, nhưng cô nhanh chóng nhận ra âm mưu tinh vi: Tiểu Lệ cố tình xúi giục một số người hầu chống lại cô, tạo ra tình huống rắc rối.
Cô hít một hơi sâu, bình tĩnh phân tích tình hình: “Cần tìm ra những người có động cơ, kiểm soát tình hình, và không để sơ hở xảy ra.”
Nam chính đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén quan sát, đôi khi trợ giúp kín đáo. Cô nhận ra chemistry giữa họ đang tiến triển: sự tin tưởng và phối hợp ngầm hình thành, mặc dù bề ngoài vẫn lạnh lùng.
Chiều đến, âm mưu bắt đầu lộ rõ: một số người hầu giả vờ quấy rối, làm hỏng vật dụng quý, tạo ra tình huống hỗn loạn, thử khả năng phản ứng của Phạm Nhiên.
Cô không hoảng sợ. Quan sát tình hình, cô ra lệnh: “Người A giữ vật dụng quý, người B hỗ trợ người bị thương, người C giữ trật tự. Không ai được la hét hay hoảng loạn.”
Tiểu Lệ đứng ngoài, nhếch môi, ám chỉ cô sẽ thất bại. Nhưng Phạm Nhiên vẫn bình tĩnh, từng bước kiểm soát tình huống. Chỉ trong vài phút, tình huống hỗn loạn được giải quyết.
Nam chính bước tới, ánh mắt sắc lạnh nhưng có chút đánh giá: “Ngươi xử lý tốt… nhưng cần cẩn trọng hơn với những kẻ có mưu mô.”
Cô mỉm cười, vừa mệt vừa tự hào: “Ít nhất hôm nay, tôi chứng minh mình không dễ bị lừa và có thể đứng vững.”
Buổi tối, khi ánh đèn lồng thắp sáng sân vườn, hoa đào rơi nhẹ, Phạm Nhiên ngồi bên cửa sổ, tay đặt lên cuốn sổ tay. Cô thầm nhủ:
“Ngày hôm nay… lần đầu tiên đối mặt âm mưu trong gia tộc. Tôi sống sót, học cách quan sát, phân tích, và giữ bình tĩnh. Quan trọng hơn… tôi cảm nhận được mối quan hệ với anh ta đã tiến triển. Sự hợp tác, sự tin tưởng… và có lẽ là một chút rung động.”
Nam chính đứng ngoài hiên, ánh mắt nhìn cô từ xa, không nói gì, nhưng trong ánh mắt ấy, một sự quan tâm kín đáo và đánh giá cao đã lóe lên.