Sáng sớm, ánh nắng dịu dàng chiếu qua khung cửa sổ giấy, rọi lên sàn gỗ bóng loáng. Phạm Nhiên thức dậy, cơ thể cổ đại giờ đã quen dần với cử động, nhưng trái tim cô vẫn đập nhanh. Cô biết hôm nay sẽ là một ngày không bình yên: âm mưu gia tộc đang dần lộ diện, và cô sẽ phải đối diện nguy hiểm trực diện lần đầu tiên.
“Ngày hôm nay… tôi phải thật cẩn thận. Một sơ hở nhỏ cũng có thể gây hậu quả nghiêm trọng.” – cô tự nhủ, ánh mắt kiên định.
Nam chính đã đứng bên hiên từ sáng sớm, ánh mắt sắc bén dõi theo cô từng cử động.
“Tiểu thư, hôm nay sẽ là một thử thách khó khăn. Ngươi phải quan sát và phản ứng nhanh chóng. Ta sẽ đứng bên cạnh, nhưng không phải lúc nào cũng có thể cứu ngươi kịp thời.” – giọng anh trầm, nghiêm.
Phạm Nhiên gật đầu, thầm nhủ: “Ít nhất có anh ta đi cùng… nhưng tôi phải tự tin hơn, mạnh mẽ hơn.”
Buổi sáng, gia tộc tổ chức một buổi họp quan trọng với sự tham gia của các thành viên cấp cao. Phạm Nhiên được mời tham dự, vai trò là người quan sát và học hỏi, nhưng không lâu sau, cô phát hiện ra Tiểu Lệ và một số thành viên khác đang âm thầm hạ bệ cô.
Tiểu Lệ nhìn cô, ánh mắt sắc bén, giọng thầm thì: “Cô nghĩ mình có thể tồn tại lâu sao? Hôm nay sẽ biết tay.”
Phạm Nhiên nhíu mày, thầm nghĩ: “Đúng là không hề đơn giản… phải thật khéo léo để không mắc bẫy.”
Một sự kiện bất ngờ xảy ra: một vật quý của gia tộc bị đánh cắp, tạo ra hỗn loạn ngay trong phòng họp. Một số người hầu giả vờ vô tội, trong khi Tiểu Lệ và đồng minh tìm cách đổ lỗi cho Phạm Nhiên.
Cô không hoảng sợ, bình tĩnh phân tích: “Ai có động cơ, ai có cơ hội… cần quan sát và kiểm soát tình hình.”
Nam chính đứng bên cạnh, ánh mắt theo dõi sát sao. Khi một người hầu định vu vạ, anh lập tức ra hiệu cho cô: “Chủ động, đừng để bị dẫn dắt.”
Phạm Nhiên hít một hơi sâu, bước tới: “Người A, báo cáo chi tiết từng hành động. Người B, kiểm tra vật chứng. Người C, giữ trật tự. Không ai được la hét hay hoảng loạn.”
Trong vài phút, tình huống hỗn loạn được kiểm soát. Tiểu Lệ nhíu mày, ánh mắt chứa đầy thù ghét, nhưng không dám can thiệp trực tiếp.
Nam chính tiến tới, giọng trầm: “Ngươi xử lý tốt… nhưng cần nhạy bén hơn với những kẻ có mưu mô tinh vi.”
Phạm Nhiên thở dài, vừa mệt vừa tự hào: “Ít nhất hôm nay tôi chứng minh mình có thể đứng vững và không bị lừa.”
Buổi trưa, nam chính đưa cô ra sân vườn, ánh nắng chiếu qua tán hoa đào, tạo bóng sáng mờ ảo.
“Tiểu thư… hôm nay sẽ là lúc ngươi đối diện trực tiếp với thử thách nguy hiểm. Một vài thành viên trong gia tộc có thể sẽ thử thách ngươi bằng cách tạo ra tình huống rắc rối hoặc nguy hiểm.” – giọng anh trầm.
Phạm Nhiên gật đầu, tay siết chặt: “Tôi đã sẵn sàng. Lần này, tôi sẽ không để bị bất ngờ.”
Chiều đến, thử thách xuất hiện: một người hầu giả vờ bị thương nghiêm trọng, tạo ra cảnh hỗn loạn, đồng thời Tiểu Lệ đứng ngoài quan sát, ánh mắt thách thức.
Phạm Nhiên nhanh chóng đưa người bị thương ra chỗ an toàn, kiểm tra vết thương, hướng dẫn các người còn lại ổn định tình hình. Mọi bước đi đều được thực hiện bình tĩnh và logic.
Nam chính đứng cạnh, không nói gì, nhưng khi cô gặp nguy hiểm bất ngờ – một vật dụng rơi trúng gần – anh lập tức lao tới, đỡ lấy và kéo cô về phía sau, ánh mắt nhìn cô sâu sắc hơn bao giờ hết.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, chemistry giữa họ bùng nổ: cô nhận ra sự quan tâm kín đáo và bảo vệ, anh nhận ra sự mạnh mẽ và quyết đoán của cô.
Sau khi tình huống được giải quyết, Phạm Nhiên đứng thẳng, hơi thở còn gấp, ánh mắt nhìn nam chính: “Cảm ơn… tôi không nghĩ mình sẽ bị vật dụng rơi trúng.”
Anh nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh nhưng có chút dịu: “Ngươi đã tiến bộ nhiều, nhưng vẫn cần cảnh giác. Ngày mai sẽ còn thử thách khó hơn.”
Cô cười khẽ, cảm giác tim đập nhanh: “Đúng vậy… nhưng hôm nay tôi cảm thấy tự tin hơn. Hợp tác với anh, tôi học được cách mạnh mẽ hơn.”
Buổi tối, khi ánh đèn lồng chiếu sáng sân vườn, hoa đào rơi nhẹ, Phạm Nhiên ngồi bên cửa sổ, tay đặt lên cuốn sổ tay.
“Ngày hôm nay… lần đầu tiên đối diện nguy hiểm trực diện. Tôi sống sót, học cách quan sát, phân tích, và giữ bình tĩnh. Quan trọng hơn… mối quan hệ với anh ta đã tiến triển mạnh mẽ. Sự tin tưởng, sự phối hợp, và có lẽ là một chút rung động.”
Nam chính đứng ngoài hiên, ánh mắt nhìn cô từ xa, không nói gì, nhưng trong ánh mắt ấy, một sự quan tâm sâu sắc và đánh giá cao đã lóe lên.
Phạm Nhiên khẽ cười, thầm nhủ: “Cuộc sống cổ đại thật phức tạp, nhưng càng phức tạp, càng thú vị… Và người đứng bên cạnh lạnh lùng kia… sẽ còn khiến tôi học hỏi, trưởng thành, và… có lẽ sẽ rung động thật sự.”