Lâm Tĩnh Nhi mở mắt, nhìn quanh, tim đập thình thịch. Cô đang nằm trên một bãi cỏ xanh mướt, nắng chiều rọi xuống mặt, nhưng trời lại yên lặng đến lạ thường, không một tiếng xe, không tiếng người. Cô ngồi bật dậy, choáng váng. Vừa nãy, cô đang đi trên cầu thang ở công ty… Vậy mà giờ đây, cô lại ở… đâu đây?
“Trời ơi, mình có phải đang mơ không?” cô thì thầm, tay đặt lên trán. Không có cảm giác đau nhức gì, cũng chẳng có dấu hiệu tai nạn. Mọi thứ xung quanh đều như bước ra từ tiểu thuyết cổ trang: phía xa là rặng núi trùng điệp, vài ngôi nhà mái ngói đỏ, phía trước là con đường đất lát gạch, hai bên là hàng hoa đào đang nở rực rỡ.
“Đùa gì đây… sao lại giống trong game nhập vai mình vừa chơi?” Tĩnh Nhi nheo mắt nhìn xung quanh, vừa nghi hoặc vừa lo lắng. Cô cố nhấc chân, đi vài bước, nhưng bãi cỏ mềm mại khiến mỗi bước chân như đang đi trên mây.
Bỗng nhiên, một tiếng hét vang lên từ phía xa:
“Người lạ! Ai cho ngươi vào vườn nhà ta?”
Tĩnh Nhi giật mình, quay sang nhìn. Một thiếu niên mặc y phục bằng lụa màu xanh thẫm, gương mặt tuấn tú nhưng ánh mắt lạnh lùng, đang đứng ở cổng vườn. Tay cầm một thanh đoản kiếm nhỏ, vẻ mặt nghi ngờ đến cực điểm.
“À… à… xin chào… tôi… tôi lạc đường ạ?” Tĩnh Nhi lắp bắp, ánh mắt lia nhanh tìm nơi trốn, nhưng khu vườn rộng quá, không thể chạy kịp.
Thiếu niên ấy nhướng mày, bước tới gần, mỗi bước chân đều toát ra khí chất ngạo mạn: “Ngươi nói ngươi lạc đường? Trong khu vườn này, chưa từng thấy bóng người lạ. Ngươi là ai, từ đâu tới?”
Tĩnh Nhi cảm thấy cổ họng khô cứng. “Tôi… tôi… ừm… tôi… à…?” Cô liếc mắt nhìn quần áo mình, nhận ra mình đang mặc một chiếc áo sơ mi thắt nơ kiểu cổ trang, váy dài lụa mềm mại, khác hẳn trang phục công sở mà cô vừa mặc sáng nay. “Ơ… cái gì thế này? Sao mình… mình… mặc đồ như thế này rồi?”
Thiếu niên cười nhạt, tiến gần hơn, đưa tay chỉ vào mặt cô: “Ngươi không trả lời được à? Hay… đang che giấu điều gì?”
Tĩnh Nhi lập tức giơ tay ra, cố gắng giải thích: “Tôi thật sự không có ý… tôi… tôi bị lạc…”
Nhưng lời nói còn chưa tròn câu thì thiếu niên đã hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Người lạ dám bước vào vườn ta mà không xin phép, đúng là ngây thơ đến mức đáng ghét…”
Trái tim Tĩnh Nhi đập thình thịch, đầu óc quay cuồng. “Mình… mình phải làm gì bây giờ? Không thể nói chuyện như bình thường được rồi… Mình đang ở… cổ đại sao?!” Cô nhớ lại lúc trước: vừa bước xuống cầu thang công ty, trượt chân, ngã nhào, rồi bỗng chốc… đây!
Cô ngoan ngoãn giơ tay lên, cố tỏ vẻ ngoan hiền: “À… tôi xin lỗi… tôi… tôi không biết đây là khu vườn riêng… tôi sẽ ra ngay…”
Nhưng thiếu niên ấy không nhúc nhích, ánh mắt vẫn sắc bén như muốn soi thấu tâm can cô. Rồi, như thể bỗng nhiên thay đổi quyết định, anh ta rút thanh đoản kiếm ra khỏi bao, hất nhẹ: “Ngươi theo ta, để Thái Y Viện xác minh thân phận.”
Tĩnh Nhi há hốc miệng, hoàn toàn chết đứng. “Xác minh thân phận… Thái… Y… Viện?!” Cô cố nuốt khối sợ hãi, nhưng ngay sau đó, cô chợt nhớ ra một chi tiết kỳ lạ: “Mình… mình không có cách nào quay về rồi…”
Vừa đi theo thiếu niên, cô nhìn quanh, cố quan sát từng chi tiết. Những ngôi nhà, sân vườn, cây cối, thậm chí cả tiếng chim hót, đều sống động đến mức… không phải mơ. Tim cô đập nhanh, vừa hồi hộp vừa hưng phấn. “Được rồi, Tĩnh Nhi, coi như đây là một cơ hội phiêu lưu… cổ trang như tiểu thuyết… thử xem bản lĩnh của mình cỡ nào.”
Thiếu niên dẫn cô vào một ngôi nhà lớn, bên trong đầy đồ cổ, giấy lụa, và vài người mặc y phục cổ đang tất bật. Một bà lão tóc bạc bước ra, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa tò mò: “Ngươi là ai, lại xuất hiện tại đây?”
Tĩnh Nhi cúi đầu: “Con… con là… con hầu mới ạ… con không cố ý…”
Bà lão hừ một tiếng, nhìn kỹ từ đầu đến chân: “Ngươi… khác thường… có linh khí ẩn ẩn…”
Tĩnh Nhi suýt hét lên trong đầu: “Linh khí? Cái gì nữa đây? Mình có đang chơi game nhập vai không?!”
Nhưng trong lúc bối rối, cô nhận ra thiếu niên đứng bên cạnh, mắt nhìn cô đầy tò mò, nhưng cũng… có chút gì đó mềm mại, ấm áp. Cô không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào, chỉ biết tim mình đập nhanh hơn bình thường.
Rồi thiếu niên nói một cách dứt khoát: “Tĩnh Nhi, từ nay ngươi là người của gia tộc, nhưng mọi hành vi đều phải theo quy tắc. Hiểu chưa?”
Tĩnh Nhi sững sờ. “Người… biết tên tôi?!”
Anh nhướng mày: “Ngươi sẽ sớm hiểu mọi chuyện.”
Cả ngày hôm đó, Tĩnh Nhi được hướng dẫn cách sinh hoạt, ăn mặc, đi lại trong gia tộc. Cô cảm thấy mệt mỏi, choáng váng, nhưng đồng thời cũng háo hức. Mọi thứ đều lạ lẫm, nhưng trong lòng cô lại nảy lên một cảm giác thích thú: “Chắc chắn đây sẽ là một chuyến phiêu lưu khó quên. Mình… mình phải sống sót và chứng tỏ bản thân thôi!”
Tối đến, khi ánh nắng hoàng hôn nhảy nhót trên mái ngói, Tĩnh Nhi đứng nhìn ra cửa sổ, tự nhủ: “Hứa Dạ Lâm… mình sẽ không để anh ta coi thường đâu…”
Và trong bóng tối, ánh mắt thiếu niên lấp lánh một thứ gì đó vừa lạnh lùng, vừa tò mò, vừa… khó nắm bắt.
Câu chuyện mới chỉ bắt đầu.