xuyên không thành tiểu thư: nam chủ xin ngọt

Chương 2: Sáng Mắt Trong Thế Giới Lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Tĩnh Nhi nhắm mắt hít một hơi dài, cố gắng định thần sau một ngày vừa bàng hoàng vừa mệt nhọc. Cô đứng giữa phòng lớn với cửa sổ mở rộng, những tia nắng vàng nhạt chiếu lên sàn gỗ, tạo thành những vệt sáng lung linh. Không gian cổ kính, trang nghiêm, nhưng vẫn mang nét ấm áp kỳ lạ.

Cô chợt nhận ra một điều: bản thân giờ đây không còn là cô gái hiện đại tự do tự tại nữa. Mọi hành vi, lời nói, ngay cả cử chỉ, đều phải tuân theo phép tắc của gia tộc.

“Ôi trời… mình sẽ phải sống sao trong cái thế giới này đây?!” cô thở dài, ngồi xuống mép giường, tay chống cằm, vừa suy nghĩ vừa cảm thấy lo lắng. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một cú ngã cầu thang lại đưa cô đến… cổ đại thật.

Bên ngoài, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Cô quay lại, thấy một thiếu niên mặc y phục xanh thẫm – chính là Hứa Dạ Lâm – đang đứng ngay cửa, ánh mắt vẫn như băng nhưng trong đáy mắt thoáng lên chút tò mò:

“Ngươi thức rồi à?” giọng anh lạnh lùng nhưng không hoàn toàn cứng nhắc.

Tĩnh Nhi giật mình, vội đứng dậy: “À… tôi… tôi dậy rồi ạ…”

Hứa Dạ Lâm không trả lời ngay, chỉ liếc nhìn cô từ đầu đến chân, rồi nói: “Ăn cơm chưa?”

“Cơm? À… tôi chưa ạ… nhưng…” Tĩnh Nhi lúng túng, vừa nhận ra giờ giấc bữa ăn trong gia tộc chắc chắn khác hoàn toàn công sở hiện đại. “Tôi… tôi không biết ăn thế nào…”

Hứa Dạ Lâm nhướng mày, bước ra cửa: “Theo ta.”

Tĩnh Nhi vội vàng chạy theo, vừa đi vừa cố giữ váy, tránh bị vướng chân. Mỗi bước đi đều khiến cô cảm thấy như đang đi trên đám mây mềm mại nhưng cũng bất an.

Họ đi qua một hành lang dài, hai bên treo những bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp. Những bức tranh này dường như kể câu chuyện của gia tộc, với những chi tiết tinh xảo khiến Tĩnh Nhi vừa ngỡ ngàng vừa thích thú. Cô không thể nhịn được, thốt lên: “Ôi… nhìn đẹp quá! Chắc chắn là nghệ thuật cổ đại… khác hẳn tranh hiện đại mình từng thấy!”

Hứa Dạ Lâm quay lại, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú hiếm thấy: “Ngươi còn biết thưởng thức nữa sao?”

Tĩnh Nhi đỏ mặt: “À… tôi… thích… ừm… mỹ thuật!”

Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, như thể sự thật này không quá gây ngạc nhiên với anh.

Cuối cùng, họ đến phòng ăn. Một bàn bữa cơm vừa đủ cho hai người, đồ ăn được bày biện tinh tế: cơm trắng, vài món rau, canh, và một đĩa thịt hấp. Mùi thơm khiến Tĩnh Nhi nuốt nước bọt, không khỏi trầm trồ: “Trông ngon quá… nhưng… mình phải dùng đũa sao?”

Hứa Dạ Lâm đưa tay, chỉ cách cầm đũa, nét mặt nghiêm nghị: “Cầm thế này.”

Tĩnh Nhi cầm theo, nhưng vẫn run run. Cô khẽ hắng giọng: “Ở công ty… mình toàn ăn bằng tay không… à không, bằng muỗng và đũa hiện đại thôi…”

Anh nhíu mày, cười nhẹ: “Ngươi mà ở đây lâu, sẽ quen.”

Bữa cơm diễn ra trong im lặng, nhưng không hề căng thẳng. Tĩnh Nhi vừa ăn vừa lén quan sát nam chính. Anh ngồi thẳng, mắt chăm chú nhìn từng món ăn, cử chỉ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía cô, như muốn dò xét phản ứng của cô.

Ăn xong, Tĩnh Nhi đứng lên, quay sang nói: “Cảm ơn… bữa cơm ngon quá…”

Hứa Dạ Lâm chỉ gật đầu, rồi đứng dậy, đi về hướng hành lang: “Ngươi theo ta, cần học cách sinh hoạt trong gia tộc.”

Tĩnh Nhi vừa bước theo vừa nghĩ thầm: Sinh hoạt trong gia tộc… tức là không chỉ ăn uống, mà còn phải học lễ nghi, phép tắc, cách ứng xử… ôi trời, chắc mình sẽ chết trước khi làm quen nổi mất!

Họ đi qua nhiều phòng, gặp những người hầu, quản gia, rồi cả các tiểu thư khác. Mỗi người đều nhìn cô với ánh mắt tò mò, nhưng khi thấy Hứa Dạ Lâm đi theo, mọi người đều giữ khoảng cách, cúi chào lễ phép. Tĩnh Nhi cảm thấy vừa lạ lùng vừa vui: Mình… bỗng dưng thành tâm điểm của cả nhà sao?

Một lúc sau, họ đến phòng học. Hứa Dạ Lâm mở một cuốn sách cổ dày cộp: “Ngươi phải học cách đọc, viết, và hiểu các quy tắc gia tộc. Nếu không, sẽ dễ bị người khác bắt lỗi.”

Tĩnh Nhi nhíu mày: “Đọc viết… chữ cổ?”

Anh gật: “Đúng. Và không chỉ chữ, mà còn cả lịch sử, lễ nghi, cách ứng xử với mọi tầng lớp.”

Cô hít một hơi dài, mở mắt nhìn cuốn sách: Ôi trời, giống như học đại học vậy… mà còn khó hơn gấp trăm lần!

Nhưng ngay khi cô sắp nản, Hứa Dạ Lâm cười nhạt, ánh mắt lộ vẻ tinh quái: “Đừng lo, ta sẽ chỉ cho ngươi, nhưng nếu muốn được ăn ngon và sống yên trong gia tộc, tốt nhất là nghe lời ta.”

Tĩnh Nhi đỏ mặt, vừa giận vừa buồn cười: “Cái tên này… vừa lạnh lùng vừa… ngạo mạn… nhưng mà sao lại khiến người khác muốn nghe lời…”

Buổi chiều trôi qua trong tiếng lật sách, tiếng Tĩnh Nhi đọc sai, tiếng cười nhẹ của Hứa Dạ Lâm khi cô mắc lỗi, và cả những phút giây cô tự nhủ: Mình phải cố gắng, nếu không sẽ chết ngập trong thế giới cổ đại này mất.

Trước khi mặt trời lặn, Hứa Dạ Lâm dẫn cô ra sân vườn, nơi những cây đào bung nở rực rỡ. Anh chỉ vào một chậu đào nhỏ: “Ngươi trồng và chăm sóc, đây sẽ là bài học đầu tiên.”

Tĩnh Nhi khẽ nhíu mày: “Trồng cây…?”

Anh gật: “Đúng. Trồng cây cũng như sống trong gia tộc, cần kiên nhẫn, chăm sóc, và hiểu được giá trị của từng việc mình làm.”

Cô lặng người nhìn cây đào, rồi bỗng bật cười: “Ồ, hóa ra học cách sống cũng… như học cách trồng cây nhỉ?”

Hứa Dạ Lâm mỉm cười nhẹ, hiếm hoi, ánh mắt ấm áp: “Có lẽ ngươi sẽ học được nhanh hơn ta nghĩ.”

Tĩnh Nhi nhặt đất lên, bắt đầu chăm sóc chậu đào nhỏ, lòng dâng lên một cảm giác vừa hồi hộp vừa vui sướng: Đây… có lẽ sẽ là cuộc sống phiêu lưu… nhưng cũng thú vị…

Bầu trời chiều nhuộm vàng, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa đào. Trong lòng Tĩnh Nhi, một suy nghĩ nảy ra: Hứa Dạ Lâm… sao anh ta vừa lạnh lùng, vừa khiến người ta không thể rời mắt nhỉ…

Và từ khoảnh khắc đó, mối quan hệ giữa cô gái hiện đại lạc vào cổ đại và thiếu gia lạnh lùng bắt đầu những bước đi đầu tiên, vừa vụng về, vừa đầy kỳ vọng…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×