Sáng sớm hôm sau, Lâm Tĩnh Nhi thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cô ngồi trên giường, mắt nhắm hờ, tay xoa xoa thái dương, tự nhủ: Hôm nay chắc chắn sẽ không dễ dàng… Hứa Dạ Lâm sẽ có kế hoạch gì nữa đây?
Khi cô vừa bước xuống hành lang, đã thấy Lưu Thư Nhân đứng chờ, ánh mắt tinh quái:
“Cô hầu mới, hôm nay chắc sẽ khó khăn hơn hôm qua đấy.”
Tĩnh Nhi thầm thở dài, gật đầu: “Vâng… tôi sẽ cố gắng ạ…”
Chưa kịp nói thêm, Hứa Dạ Lâm xuất hiện, điềm tĩnh như mọi ngày, ánh mắt sắc bén dõi theo cô:
“Ngươi biết hôm nay sẽ làm gì chứ?”
Tĩnh Nhi lắc đầu, tim đập thình thịch. Anh nhíu mày, giọng lạnh nhưng có phần hơi bực:
“Thử thách lớn đầu tiên trong gia tộc: phải học cách điều phối hầu cận, quản lý khu vườn và kiểm tra tình hình sinh hoạt của gia tộc. Ai làm sai, sẽ bị trừ điểm nghiêm trọng.”
Nghe xong, Tĩnh Nhi há hốc mồm: Ôi trời… mình vừa học vài bài cơ bản đã phải quản lý cả gia tộc sao…
Anh đưa tay ra, dặn dò: “Theo ta.”
Họ đi qua hành lang rộng rãi, đến một khu vườn lớn, nơi hàng trăm cây đào, mai, và các loại cây khác đang nở rộ. Hầu cận đông đảo, tất cả đứng chờ lệnh.
“Ngươi phải biết điều phối, kiểm tra công việc của từng người, đảm bảo mọi thứ trật tự và đúng giờ,” Hứa Dạ Lâm nói. “Nếu xảy ra sai sót, không chỉ trừ điểm, mà còn phải chịu trách nhiệm trước ta.”
Tĩnh Nhi thầm thở dài: Được rồi… phải cẩn thận… không được mắc lỗi…
Cô bắt đầu phát lệnh, quan sát hầu cận, ghi chú từng chi tiết. Nhưng chỉ sau vài phút, Lưu Thư Nhân xuất hiện, ánh mắt đầy thách thức:
“Cô hầu mới, xem ra không dễ dàng. Nhưng liệu cô có đủ khả năng không?”
Tĩnh Nhi đỏ mặt, vừa tức vừa lo, thầm nghĩ: Cô ta… hôm nay chắc chắn sẽ tìm cách gây khó dễ…
Chưa kịp nghỉ, một hầu cận vấp phải xô nước, làm đổ đất lên cây đào. Tĩnh Nhi hốt hoảng:
“Ôi trời… ai làm vậy?!”
Hứa Dạ Lâm chạy tới, giọng nghiêm khắc: “Ngươi phải xử lý tình huống.”
Tĩnh Nhi hít một hơi, quyết định: Phải chứng tỏ bản thân…
Cô chạy tới, hướng dẫn hầu cận nhặt đất, tưới nước lại, đồng thời kiểm tra từng cây một. Trong quá trình này, Lưu Thư Nhân đứng bên, cười khúc khích, thỉnh thoảng chỉ tay, ám chỉ:
“Cô hầu mới, làm chậm quá, sẽ bị trừ điểm đấy.”
Tĩnh Nhi đỏ mặt, vừa bực vừa buồn cười: Cái tiểu thư này… sao vừa khó chịu, vừa tò mò…
Hứa Dạ Lâm đứng phía xa, ánh mắt dõi theo, đôi khi nhíu mày, đôi khi gật nhẹ: Có vẻ cô ta không tệ…
Buổi trưa, khi nắng chiếu qua vườn đào, Tĩnh Nhi đã mệt rã rời. Cô ngồi xuống băng đá, lau mồ hôi, thầm nghĩ: Ngày hôm nay… đúng là thử thách lớn… nhưng mình đã sống sót…
Bỗng nhiên, một tiếng hót vang lên từ phía Bắc vườn:
“Thiếu gia… có chuyện!”
Hứa Dạ Lâm nhíu mày, chạy tới, thấy một cây mai cổ thụ bị gãy cành. Hầu cận đứng quanh, run rẩy:
“Thiếu gia… chắc là gió… nhưng…”
Anh cúi xuống, nhặt một cánh hoa, ánh mắt sắc bén:
“Ngươi… đi cùng ta. Cần xác minh nguyên nhân.”
Tĩnh Nhi hốt hoảng: Ôi trời… mình có liên quan không đây…
Cô theo anh ra, thấy dấu chân nhỏ quanh gốc cây. Anh nhìn cô, giọng trầm:
“Ngươi muốn thử suy luận không?”
Tĩnh Nhi hít một hơi, quyết định: Được rồi, phải chứng tỏ bản thân…
Cô quan sát dấu chân, kiểm tra cành cây, phát hiện hầu cận sơ suất vấp phải cành nhỏ, làm cây rung. Hứa Dạ Lâm đứng bên, ánh mắt dõi theo, bất ngờ: Cô ta thông minh hơn mình nghĩ…
Cuối cùng, Tĩnh Nhi chỉ ra đúng nguyên nhân. Anh gật đầu, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa hài lòng:
“Được rồi… ngươi đã chứng tỏ bản thân. Nhưng sống trong gia tộc không chỉ là chăm sóc cây hay điều phối hầu cận… mà còn phải biết quan sát, suy nghĩ, và xử lý tình huống.”
Tĩnh Nhi thở phào, vừa mệt vừa vui, tim đập mạnh: Anh ta… vừa nghiêm khắc, vừa khiến người ta muốn cố gắng…
Buổi chiều, Hứa Dạ Lâm dẫn Tĩnh Nhi ra sân tập cưỡi ngựa, đồng thời luyện kỹ năng tự vệ. Mỗi lần cô làm đúng, anh khẽ gật đầu, đôi mắt thoáng nụ cười: Một cử chỉ nhỏ mà khiến trái tim cô rung lên…
Khi hoàng hôn buông xuống, Tĩnh Nhi đứng giữa vườn, tay dính đất, tóc lòa xòa, nhìn cây non cô chăm sóc, ánh mắt rực sáng:
Ngày hôm nay vừa mệt vừa vui… nhưng mình đã sống sót… và… có lẽ, anh ta sẽ dần công nhận mình…
Bỗng, một tiếng cười khúc khích vang lên:
“Cô hầu mới… hôm nay có vẻ khá đấy. Nhưng liệu cô có vượt qua được thử thách tiếp theo?”
Tĩnh Nhi quay lại, thấy Lưu Thư Nhân đứng đó, ánh mắt đầy thách thức. Cô đỏ mặt, vừa tức vừa lo: Ôi trời… thử thách mới… sắp tới sẽ còn khó khăn hơn nữa…
Hứa Dạ Lâm đứng bên, ánh mắt lạnh lùng nhưng trong đáy mắt thoáng nụ cười: Cô ta… không tệ… nhưng mình sẽ không bỏ qua bất cứ lỗi nào…
Trăng lên, chiếu sáng cả vườn đào, Lâm Tĩnh Nhi đứng bên cửa sổ, tay cầm cuốn sách học lễ nghi, ánh mắt dõi về phía Hứa Dạ Lâm:
Phải cố gắng… phải sống sót… và… chứng tỏ bản thân. Anh ta… có lẽ cũng sẽ dần công nhận mình…
Và trong ánh trăng lấp lánh, mối quan hệ giữa nữ chính và thiếu gia lạnh lùng dần hình thành, vừa căng thẳng, vừa ngọt ngào, mở ra những chương tiếp theo đầy bất ngờ và thú vị.