xuyên không thành tiểu thư: nam chủ xin ngọt

Chương 5: Tai Nạn Trước Mặt Thiếu Gia


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tĩnh Nhi thức dậy với một cơn đau nhức vai. Cô ngồi dậy, tay xoa xoa, thầm nghĩ: Ngày hôm qua đã luyện tập chăm sóc cây và sắp xếp đồ đạc cả buổi chiều… có lẽ cơ thể mình không hợp với cổ đại rồi…

Cô vừa bước ra sân, thì thấy Hứa Dạ Lâm đứng đó, ánh mắt sắc bén nhưng hơi nghiêm nghị:

“Đến giờ học cưỡi ngựa.”

Tĩnh Nhi trợn mắt: “Cưỡi… ngựa?!”

Anh gật, giọng lạnh: “Nếu muốn sinh tồn trong gia tộc, phải biết cưỡi ngựa và phòng thân.”

Cô thở dài, vừa mệt vừa sợ, nhưng không còn cách nào khác. Được rồi, phải cố gắng… không thể làm người ta coi thường.

Họ đi qua hành lang, đến một sân lớn, nơi những con ngựa được chải chuốt lông bóng mượt, thắt dây cương gọn gàng. Một hầu cận đứng sẵn, giọng lễ phép:

“Thiếu gia, cô hầu mới sẽ cưỡi ngựa thử thách.”

Tĩnh Nhi đỏ mặt, nhảy lên ngựa mà chân còn run. Ngay khi vừa ngồi, ngựa giật mình, cô loạng choạng:

“Ôi trời… sao nó nhảy lên nhảy xuống thế này!”

Hứa Dạ Lâm bước tới, kéo dây cương một tay, ánh mắt nghiêm nghị nhưng hơi khó hiểu:

“Bình tĩnh… tập trung… nếu không, sẽ ngã sấp mặt.”

Tĩnh Nhi gật đầu, hai tay ôm chặt dây cương, cố nhịn thở. Ngay khi cô vừa bắt đầu cưỡi, Lưu Thư Nhân xuất hiện, ánh mắt tinh quái:

“Cô hầu mới, xem cô có cưỡi được không nhé. Ha… có lẽ sẽ ngã đau mất thôi.”

Tĩnh Nhi đỏ mặt, vừa tức vừa lo, vừa phải giữ thăng bằng, nhưng không may, ngựa bất ngờ chạy vụt đi. Cô hét lên:

“Ôi trời… dừng lại đi!!!”

Hứa Dạ Lâm nhảy xuống, nhanh như chớp, chạy theo, kịp nắm dây cương, kéo ngựa lại. Tĩnh Nhi hít một hơi dài, tim đập thình thịch, toàn thân run rẩy: Ôi trời… suýt chút nữa là chết ngất…

Anh đứng trước mặt cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng giọng trầm:

“Ngươi không được sợ hãi… nếu không, sẽ gây nguy hiểm cho chính mình.”

Tĩnh Nhi đỏ mặt, cúi đầu: “Vâng… tôi… tôi sẽ cố gắng…”

Anh nhìn cô, mắt như mềm lại một chút: “Được rồi, ta sẽ chỉ cho ngươi cách kiểm soát ngựa. Ngươi phải học thật nhanh.”

Buổi sáng trôi qua với những cú ngã dở khóc dở cười của Tĩnh Nhi. Cô vừa lo sợ vừa bối rối, nhưng mỗi lần nhìn Hứa Dạ Lâm đứng gần, ánh mắt dõi theo, tim cô lại đập nhanh: Anh ta… vừa nghiêm khắc, vừa quan tâm… sao lại làm mình xao xuyến thế này…

Đến trưa, họ trở về, Tĩnh Nhi vừa mệt vừa ướt đẫm mồ hôi, Lưu Thư Nhân đứng đó, cười khúc khích:

“Cô hầu mới, hôm nay thật là… thú vị. Không ngờ cô có thể chịu được ngựa.”

Tĩnh Nhi đỏ mặt, vừa tức vừa buồn cười: Cái tiểu thư này… vừa châm chọc, vừa tò mò…

Hứa Dạ Lâm bước tới, ánh mắt sắc bén nhìn cô:

“Ngươi đã sống sót. Nhưng nếu muốn tiếp tục trong gia tộc, phải học cách điều khiển nỗi sợ và tập trung.”

Tĩnh Nhi hít một hơi dài, nhìn anh: Anh ta… vừa nghiêm khắc, vừa khiến người ta muốn cố gắng…

Buổi chiều, Hứa Dạ Lâm dẫn Tĩnh Nhi ra vườn, chỉ cho cô cách chăm sóc cây, giữ ngựa, và phân loại vật dụng theo trật tự gia tộc. Mỗi lần cô làm đúng, anh đều khẽ gật đầu, đôi mắt thoáng nụ cười: Một cử chỉ nhỏ mà khiến trái tim cô rung lên…

Đến tối, khi ánh nắng hoàng hôn rọi qua cành đào, Tĩnh Nhi đứng một mình, tay dính đất, tóc lòa xòa, nhìn cây non cô chăm sóc. Cô thầm nghĩ: Ngày hôm nay vừa mệt vừa vui… mà sao anh ta lại làm mình cảm thấy vừa sợ vừa muốn được khen nhỉ…

Chưa kịp thở phào, Lưu Thư Nhân xuất hiện, ánh mắt tinh quái:

“Cô hầu mới, xem ra còn nhiều chuyện phải học. Nhưng… đừng nghĩ sẽ dễ dàng.”

Tĩnh Nhi đỏ mặt, vừa giận vừa buồn cười: Ôi trời… mọi người ở đây đều khó chịu mà cũng thú vị quá…

Bỗng nhiên, một tiếng hót vang lên từ phía sân vườn:

“Thiếu gia… có chuyện!”

Hứa Dạ Lâm nhíu mày, chạy tới nơi phát ra tiếng hót, nhìn thấy một hầu cận đang hốt hoảng:

“Cây đào lớn ở phía Bắc… bị gãy cành, hoa rụng đầy… không biết ai làm!”

Tĩnh Nhi giật mình, hốt hoảng: Ôi trời… mình có liên quan gì đâu…

Nhưng Hứa Dạ Lâm nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị:

“Ngươi đi cùng ta. Chúng ta phải xem ai gây ra chuyện này.”

Cô theo anh ra phía Bắc vườn, thấy cành đào lớn gãy một nhánh, hoa rơi đầy mặt đất. Một hầu cận run rẩy:

“Thiếu gia… chắc là do gió… nhưng… cũng có thể…”

Hứa Dạ Lâm cúi xuống, nhặt một cánh hoa, ánh mắt sắc bén:

“Ngươi thấy gì chưa?”

Tĩnh Nhi nhìn kỹ, thấy một vài dấu chân nhỏ gần gốc cây. Cô đỏ mặt, thầm nghĩ: Không phải mình đâu… phải không?

Anh nhìn cô, giọng trầm:

“Đây là cơ hội để ngươi học cách quan sát và suy luận. Ngươi có muốn thử không?”

Tĩnh Nhi hít một hơi, quyết định: Được rồi, phải chứng tỏ bản thân…

Cô bước tới, soi xét dấu chân, quan sát cành cây gãy, tìm ra hướng đi của những bước chân. Hứa Dạ Lâm đứng bên, ánh mắt dõi theo, không nói gì, nhưng trong đáy mắt lóe lên một tia bất ngờ: Có vẻ cô ta thông minh hơn mình nghĩ…

Cuối cùng, Tĩnh Nhi chỉ ra đúng hướng dấu chân, chỉ ra rằng nguyên nhân là do một hầu cận nhỏ sơ suất, vấp phải cành cây. Hứa Dạ Lâm gật đầu, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa hài lòng:

“Được rồi… ngươi đã chứng tỏ bản thân. Nhưng đừng quên, sống trong gia tộc không chỉ là chăm sóc cây hay cưỡi ngựa… mà còn phải biết quan sát, suy nghĩ và xử lý tình huống.”

Tĩnh Nhi thở phào, vừa mệt vừa vui, tim vẫn đập thình thịch: Anh ta… vừa nghiêm khắc, vừa quan tâm… sao làm mình vừa sợ vừa thích thế này…

Buổi tối, khi ánh trăng soi rọi sân vườn, Tĩnh Nhi đứng bên cửa sổ, tay cầm cuốn sách học lễ nghi, ánh mắt nhìn về phía Hứa Dạ Lâm: Mình… mình phải cố gắng… phải chứng tỏ mình… và… có lẽ, anh ta cũng sẽ dần công nhận mình…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×