Tiếng mưa rơi tí tách bên khung cửa sổ của căn phòng nhỏ trên tầng ba khiến Lâm Tiểu Nhiên cảm thấy hơi uể oải. Ngón tay cô lướt nhẹ trên bàn phím laptop, ánh sáng xanh từ màn hình hắt lên gương mặt đầy mệt mỏi. Hôm nay là một ngày dài, với hàng tá email và những cuộc họp liên tiếp, khiến cô muốn lao vào giấc ngủ ngay lập tức.
“Chỉ cần xong việc này thôi, mình sẽ về nhà ngủ một giấc thật đã…” cô thầm nghĩ.
Nhưng đúng lúc ấy, tiếng còi xe từ dưới đường vang lên inh ỏi, rồi một va chạm mạnh khiến cả tòa nhà rung lên. Cô nhắm mắt, cảm giác chóng mặt ùa về, mọi thứ xung quanh bỗng mờ dần, và cô cảm nhận được một cơn gió lạnh buốt xé qua người.
Khi mở mắt ra, không còn là căn phòng quen thuộc với laptop, sách vở và tách cà phê, mà là một căn phòng rộng lớn, tràn ngập ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đèn treo trên trần. Khung cửa sổ lớn nhìn ra một khu vườn đầy hoa cỏ, trong mưa, gió thổi hương thơm ẩm ướt lan tỏa khắp nơi.
“C…cái gì đây?” Lâm Tiểu Nhiên lắp bắp.
Cô nhìn xuống, cơ thể mình không còn bộ pyjama quen thuộc mà thay vào đó là một chiếc váy lụa màu hồng nhạt, được thêu chỉ vàng tinh xảo. Tay áo dài che gần hết cánh tay, và những đường nét mềm mại nhưng cứng cáp của trang phục cổ đại khiến cô sững sờ.
Nhìn quanh phòng, cô phát hiện trên bàn có một chiếc sổ tay bằng da cũ, mở ra là những nét chữ uyển chuyển khó đọc – một thứ chữ mà cô chỉ thấy trong những tiểu thuyết cổ trang Trung Quốc. Lâm Tiểu Nhiên nhăn mặt:
“Đây… đây là… cổ đại? Không… không thể nào…”
Cô vội bước ra khỏi giường, đi đến gương soi. Một khuôn mặt quen thuộc, vẫn là cô, nhưng mái tóc dài được búi theo kiểu cổ đại, thêm vài sợi rủ nhẹ trên trán. Lâm Tiểu Nhiên hít một hơi dài, cảm giác toàn thân vừa lạ lẫm vừa hoảng sợ.
“Chắc mình đang mơ… đúng, phải là mơ thôi…”, cô tự nhủ, nhưng khi dùng tay chạm lên gương mặt, cảm giác lạnh lùng và thực tế khiến cô nhận ra: mình không mơ.
Chưa kịp định thần, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Một người hầu gái mặc trang phục trắng, thái độ cung kính, cúi đầu nói:
“Tiểu thư, điện hạ đang chờ ngoài sân.”
“Đ…điện hạ?” Lâm Tiểu Nhiên lắp bắp. “Mình… mình là… ai? Tiểu thư gì cơ?”
Người hầu gái khẽ nghiêng người, không giải thích thêm mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt thản nhiên. Có lẽ trong mắt họ, tất cả mọi chuyện với họ đều bình thường, chỉ riêng cô đang ngơ ngác giữa thời gian và không gian.
Trái tim Lâm Tiểu Nhiên đập thình thịch, nhưng không còn thời gian để suy nghĩ, cô vội theo hầu gái xuống sân. Không gian bên ngoài làm cô choáng ngợp: cung điện rộng lớn, lộng lẫy với mái ngói đỏ, cột kèo chạm trổ tinh xảo, hồ nước trong vắt phản chiếu ánh sáng mưa rơi lấp lánh như pha lê.
Và tại trung tâm, đứng dưới một tán ô lớn, là một thanh niên cao ráo, tuấn tú, áo choàng màu xanh đậm thêu hình rồng – chính là Hoàng tử Tề Hạo mà cô đã từng đọc trong các cuốn tiểu thuyết cổ đại. Đôi mắt anh sắc lạnh, nhìn cô một cách trân trối, nhưng trong ánh mắt ấy vẫn ẩn chứa một tia quan tâm mơ hồ.
Lâm Tiểu Nhiên cố gắng đứng thẳng, gắng gượng nụ cười:
“Chào… điện hạ… tôi là… à, xin lỗi, tôi…”
Chưa kịp nói hết câu, Tề Hạo đã lên tiếng:
“Tiểu thư, tại sao hôm nay lại trễ đến thế?”
“Tr…trễ… ạ?” Lâm Tiểu Nhiên sững sờ. Cô hoàn toàn không hiểu mình đang bị nói đến chuyện gì.
Tề Hạo nhíu mày, đôi mắt dõi thẳng vào cô như muốn nhìn thấu tâm can. Lâm Tiểu Nhiên cảm thấy một luồng khí áp chế nhẹ áp lên người, khiến cô hơi run. Nhưng đúng lúc đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu:
“Mình là người hiện đại, đừng để bị lúng túng. Phải bình tĩnh, dùng trí tuệ hiện đại ứng phó.”
Cô hít một hơi thật sâu, cố nở nụ cười tự tin:
“Điện hạ, xin thứ lỗi, tiểu thư không biết vì sao hôm nay lại đến trễ… nhưng… tiểu thư sẽ cố gắng không để sự việc tái diễn.”
Tề Hạo nhướng mày, ánh mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc, nhưng gật đầu nhẹ:
“Được. Hãy theo ta.”
Lâm Tiểu Nhiên bước theo, tim vẫn đập mạnh. Trong đầu cô quay cuồng hàng ngàn câu hỏi: “Mình đang ở đâu? Tại sao lại ở trong cơ thể tiểu thư này? Và quan trọng nhất… làm sao để sống sót trong cung điện đầy âm mưu này?”
Đứng trong bóng mưa nhẹ, ngước nhìn Hoàng tử Tề Hạo bước đi trước mặt, Lâm Tiểu Nhiên cảm giác như mình vừa bước vào một thế giới hoàn toàn khác, nơi mà mọi kỹ năng và kiến thức hiện đại đều phải được vận dụng một cách sáng tạo để sinh tồn.
Và cũng chính lúc ấy, trong tim cô, một cảm giác kỳ lạ vừa xuất hiện: giữa sự xa lạ, nguy hiểm, và những quy tắc ngặt nghèo của cung đình, dường như có một sợi dây vô hình kết nối cô với Hoàng tử Tề Hạo – một sợi dây vừa thách thức, vừa hứa hẹn những điều bất ngờ trong tương lai.