Bình minh chiếu xuyên qua tán lá, rọi sáng từng viên gạch trong cung điện, nhưng không khí hôm nay đặc biệt nặng nề. Lâm Tiểu Nhiên thức dậy với một cảm giác lạ: trái tim cô vừa hồi hộp vừa cảnh giác. Sau những sự kiện căng thẳng liên tiếp, cô biết rằng âm mưu trong cung không chỉ dừng ở những nhóm hầu cận gian ác hay những kẻ nằm vùng nhỏ lẻ, mà hôm nay, mọi thứ sẽ bộc lộ toàn diện. Cô mở sổ tay, rà soát mọi ghi chú, ánh mắt lóe sáng quyết tâm: “Hôm nay là bước ngoặt… nếu không cẩn thận, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Hoàng tử Tề Hạo xuất hiện bên ngoài cửa phòng, ánh mắt sắc lạnh như lửa, nhưng bên trong lại là sự quan tâm tinh tế. Anh bước vào, giọng trầm nhưng dứt khoát: “Tiểu thư… hôm nay kẻ thù đã lộ diện hoàn toàn. Không còn lối thoát nhẹ nhàng. Phối hợp với tôi, không được sơ suất dù chỉ một bước.” Lâm Tiểu Nhiên gật đầu, cảm giác tim đập nhanh, đồng thời quyết tâm trỗi dậy: “Dạ, điện hạ… tôi đã chuẩn bị mọi phương án và chiến lược dự phòng.”
Ngay khi cả hai bước vào hành lang chính, họ nghe thấy những tiếng động lạ từ khắp các hướng. Kẻ thù lần này tinh vi, chia làm nhiều nhóm đồng loạt tiến công, nhằm cô lập họ và phá vỡ mọi bố trí chiến lược trước đó. Cô nhanh trí, phân tích sơ đồ cung điện trong đầu, dự đoán từng bước di chuyển của đối phương, đồng thời ra hiệu cho các hầu cận trung thành bố trí xung quanh các điểm chiến lược. Mỗi bước đi của cô đều được tính toán kỹ lưỡng, vừa tránh tầm nhìn của kẻ gian vừa tạo lợi thế chiến lược.
Nhóm kẻ thù đầu tiên lao vào kho báu, bẫy thông tin mà cô chuẩn bị lập tức phát huy tác dụng. Những món giả khiến kẻ gian lộ sơ hở, lập tức bị các hầu cận trung thành bao vây. Trong khi đó, nhóm thứ hai tiến vào phòng riêng, nhưng nhờ sự quan sát tinh tường và phân tích hành vi, cô dự đoán đúng hướng đi, ra tín hiệu cho Hoàng tử. Anh chỉ huy nhanh chóng, chặn đường và bắt giữ từng tên gian ác.
Nhưng nguy hiểm thật sự đến từ nhóm thứ ba – tinh vi nhất, được dẫn dắt bởi kẻ thù ẩn danh đứng sau. Họ lẻn vào khu vực nghỉ của Hoàng tử, cướp đi một lượng vật quý, nhằm tạo hỗn loạn. Lâm Tiểu Nhiên nhận ra quá muộn, tim đập nhanh, cô phải dùng toàn bộ kiến thức hiện đại kết hợp mưu mẹo cổ đại. Cô đặt các bình trà, gương phản chiếu ánh sáng mặt trời để tạo bóng giả, đồng thời dùng âm thanh đánh lạc hướng. Kế hoạch diễn ra hoàn hảo: kẻ gian bị đánh lừa, lộ vị trí và bị Hoàng tử cùng hầu cận trung thành vây bắt.
Ngay khi tình huống tạm ổn, một âm thanh từ phía cánh cửa chính vang lên – một bước chân nặng nề và uy quyền. Kẻ thù ẩn danh cuối cùng xuất hiện, không ai nhận ra hắn trước đó. Hắn đứng im giữa sảnh lớn, ánh mắt sắc lạnh, nhìn thẳng vào Lâm Tiểu Nhiên và Hoàng tử, như muốn thách thức mọi sự dũng cảm của họ. Cô cảm thấy một luồng nguy hiểm trực tiếp ập đến, nhịp tim dồn dập, nhưng đồng thời, cô nhận ra rằng đây là cơ hội để chứng minh trí tuệ và bản lĩnh của mình.
Hoàng tử Tề Hạo bước lên trước, ánh mắt lóe sáng quyền uy: “Ngươi… đã lộ mặt. Không còn cơ hội lẩn tránh.” Kẻ thù chỉ cười lạnh, bước tới từng bước, khiến sàn gạch vang lên âm thanh dội lại. Lâm Tiểu Nhiên đứng cạnh, tay nắm chặt sổ tay, nhẩm tính các phương án ứng biến: nếu đối đầu trực diện, nguy cơ cao; nếu lợi dụng môi trường, có thể lật ngược tình thế. Cô quyết định dùng chiến lược thông minh: tạo cạm bẫy ngay tại sảnh lớn, phối hợp với Hoàng tử, dẫn dụ kẻ thù vào điểm thuận lợi cho việc bao vây và khống chế.
Kế hoạch diễn ra nhanh chóng. Kẻ thù, do quá tự tin, không nhận ra chiêu đánh lừa. Khi hắn tiến vào điểm đã định, các hầu cận trung thành từ mọi hướng bao vây, cùng với chiến lược ánh sáng và âm thanh do Lâm Tiểu Nhiên tạo ra, hắn bị cô lập hoàn toàn. Lúc này, Hoàng tử Tề Hạo lao lên, quyền uy cùng sức mạnh của anh làm đối phương hoàn toàn thất thế.
Sau khi mọi việc yên ổn, cung điện lặng yên trở lại. Lâm Tiểu Nhiên thở dốc, vừa mệt vừa hồi hộp, nhận ra rằng trí thông minh, mưu mẹo và phối hợp chiến lược là yếu tố quyết định sự sống còn. Hoàng tử tiến đến bên cô, ánh mắt vừa thán phục vừa lo lắng: “Tiểu thư… hôm nay cô đã cứu cả cung điện và gia tộc, không chỉ bằng gan dạ mà còn bằng trí tuệ tuyệt vời. Tôi phải thừa nhận, tôi chưa từng thấy ai như cô.”
Cô đỏ mặt, cố giữ bình tĩnh: “Điện hạ… nếu không có sự phối hợp của điện hạ, tôi cũng không dám đảm bảo mọi chuyện diễn ra như vậy.” Hoàng tử chỉ khẽ nhíu mày, đôi mắt lóe lên nụ cười tinh tế, khiến trái tim cô rung động mạnh mẽ.
Chiều tà, ánh nắng hắt qua khung cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng rạng rỡ của cô. Cô mở sổ tay, ghi lại các điểm quan trọng: tiếp tục giám sát hầu cận gian ác, bố trí chiến lược dự phòng, nâng cao kỹ năng phân tích và dự đoán hành vi. Đồng thời, cô nhận ra mối quan hệ với Hoàng tử Tề Hạo không chỉ là đồng minh mà còn là sự gắn kết tinh thần, khi anh là người duy nhất cô có thể tin tưởng tuyệt đối giữa những âm mưu khôn lường. Cô mỉm cười, nhìn ra vườn hoa, nơi ánh sáng chiều cuối ngày làm lấp lánh những giọt sương, nhủ thầm: “Cung điện này nguy hiểm, nhưng mình sẽ không khuất phục. Mình sẽ sống sót, bảo vệ bản thân, gia tộc, và cả điện hạ. Những âm mưu sâu trong cung, mình sẽ lần lượt tìm ra và hóa giải.”