Ngày hôm sau, cung điện vẫn im lìm dưới ánh nắng sớm. Lâm Tiểu Nhiên thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Cô biết, sau sự kiện bữa tiệc hôm qua, âm mưu trong cung đã lộ ra, nhưng những kẻ đố kỵ và gian ác chắc chắn không từ bỏ. Và quan trọng nhất, lần này, nguy hiểm sẽ đến trực diện với bản thân cô.
Cô bước ra sân vườn, hít một hơi thật sâu, ánh nắng xuyên qua những tán cây hoa mai, chiếu lên mái tóc dài của cô, khiến khuôn mặt thêm phần rạng rỡ nhưng cũng không giấu nổi vẻ căng thẳng. Trong tay cô vẫn cầm sổ tay da cũ, nơi ghi chú mọi tình huống trong cung và cách xử lý theo lối hiện đại, giúp cô nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Phải cẩn thận… mọi chuyện đều có thể xảy ra,” cô tự nhủ, mắt dõi theo từng bóng người hầu qua lại. “Nhất là những hầu cận đã từng âm mưu trước đó… chắc chắn bọn họ không dễ dàng bỏ cuộc.”
Ngay lúc ấy, bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phía sau. Hoàng tử Tề Hạo xuất hiện, vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ nhưng ánh mắt hôm nay có phần mềm mại hơn:
“Tiểu thư, hôm nay sẽ là một ngày dài. Tôi cần cô theo sát, và đặc biệt… không được để bị bất ngờ.”
Lâm Tiểu Nhiên gật đầu, nắm chắc tay cầm sổ tay: “Dạ, điện hạ… tôi sẽ cẩn thận.”
Cả hai bước vào cung điện, không gian rộng lớn khiến cô càng cảm nhận rõ sự uy nghiêm và quyền lực của nơi này. Nhưng đồng thời, trong lòng cô cũng trỗi lên cảm giác hồi hộp: âm mưu lần này không còn là những hành động vụn vặt; nó đã trở thành một kế hoạch tinh vi nhằm hãm hại cả cô và Hoàng tử.
Âm mưu leo thang
Chỉ vài giờ sau, một tin tức bất ngờ đến với họ: trong kho báu của cung điện, một số vật quý đã bị di chuyển một cách lén lút. Điều kỳ lạ là không ai thấy dấu vết của kẻ trộm, và các hầu cận trung thành cũng không nhận ra điều gì bất thường.
Lâm Tiểu Nhiên đứng trước bản sơ đồ kho báu mà Hoàng tử đưa cho, mắt lóe lên: “Chắc chắn kẻ xấu đang lợi dụng sơ hở trong bảo vệ… nếu mình có thể đoán đúng đường đi của họ, sẽ dễ dàng bắt quả tang.”
Cô nhanh chóng phân tích sơ đồ, kết hợp với quan sát của bản thân từ bữa tiệc hôm qua: những hầu cận gian ác luôn di chuyển theo một nhịp nhất định, luôn tránh những nơi có người trông coi. Nếu tính toán chuẩn xác, họ sẽ đi qua khu vực A, rẽ qua khu vực B và cuối cùng ra khỏi kho qua lối cửa hầm phía Tây.
“Điện hạ, tôi có thể đặt một cái bẫy nhỏ ở lối ra phía Tây. Chắc chắn kẻ gian sẽ lộ diện,” cô nói, ánh mắt sáng rực.
Hoàng tử nhướng mày, gật đầu: “Cách của tiểu thư… đúng là độc đáo. Nhưng bọn họ không chỉ một người… sẽ khó kiểm soát.”
Cô mỉm cười tự tin: “Điện hạ yên tâm, tôi sẽ phối hợp với hầu cận trung thành để giám sát từng bước đi của họ. Không ai có thể qua mặt chúng ta lâu đâu.”
Nguy hiểm trực diện
Chiều hôm đó, âm mưu leo thang. Khi Lâm Tiểu Nhiên và Hoàng tử đi kiểm tra kho báu, cô phát hiện một bóng người lén lút qua hành lang, ánh mắt đầy mưu mô.
“Điện hạ… kẻ gian!” cô thì thầm.
Hoàng tử Tề Hạo liếc nhanh, bước tới che chắn, tay chỉ huy hầu cận theo dõi đối phương. Cả hai nhẹ nhàng theo dấu, tránh để bị phát hiện. Nhưng kẻ gian lại tinh ranh, dường như đoán trước bước đi của họ, đột ngột đổi hướng và đi thẳng vào phòng chứa kho báu chính.
Trong kho, Lâm Tiểu Nhiên quan sát kỹ, nhanh trí nhận ra điểm yếu trong hệ thống cửa: một lỗ nhỏ phía trên cửa thông với hành lang bên ngoài. Nếu biết cách, kẻ gian sẽ mở cửa bằng một dụng cụ đặc biệt.
“Điện hạ, tôi nghĩ họ sẽ dùng lối cửa trên này,” cô nói, mắt dõi theo khe hở.
Hoàng tử nhíu mày, ánh mắt sắc bén: “Đúng là tiểu thư… nhìn ra được chi tiết nhỏ mà người khác bỏ qua.”
Cả hai nhanh chóng bố trí hầu cận trung thành quanh kho. Khi kẻ gian định mở cửa, một lực lượng nhỏ đã ập tới, bắt quả tang hắn ngay tại hiện trường.
Lâm Tiểu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng thú: “Đúng là… cảm giác như đang chơi trò chơi trí tuệ vậy… nhưng sinh tồn ở đây là thật.”
Hoàng tử Tề Hạo đứng cạnh cô, ánh mắt không giấu nổi sự thán phục:
“Tiểu thư, hôm nay cô đã cứu cả kho báu và danh tiếng gia tộc. Tôi phải thừa nhận… cô hơn cả những gì tôi nghĩ.”
Cô đỏ mặt, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh: “Điện hạ… tất cả đều nhờ phối hợp với điện hạ. Nếu không, tôi cũng không dám đảm bảo thành công.”
Hài hước xen lãng mạn
Sau sự kiện căng thẳng, Lâm Tiểu Nhiên được dẫn đến phòng riêng để nghỉ ngơi. Người hầu trung thành mang đến một khay trà nóng, nhưng vô tình làm rơi một tách trà nhỏ xuống sàn.
Cô thở dài, nhặt lên và lau khô: “Trong cung này, mọi thứ đều nguy hiểm… kể cả một tách trà cũng có thể trở thành thảm họa.”
Ngay lúc đó, Hoàng tử Tề Hạo xuất hiện, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa mềm mại:
“Tiểu thư… xem ra, không chỉ phải cẩn thận với hầu cận gian ác, mà còn với những chuyện nhỏ nhặt như thế này.”
Lâm Tiểu Nhiên cười khẽ, cảm giác vừa căng thẳng vừa thoải mái: “Đúng vậy, điện hạ… nhưng ít nhất, nhờ có điện hạ đứng bên, tôi không còn cảm giác đơn độc.”
Hoàng tử khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt trầm tĩnh mà đầy ý tứ. Lâm Tiểu Nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô biết rằng trong thế giới cổ đại đầy nguy hiểm này, mối quan hệ giữa cô và Hoàng tử đang tiến triển, vừa là đồng minh vừa tiềm ẩn những rung động khó tả.
Kết thúc ngày dài
Trời chiều hắt những tia nắng cuối cùng vào phòng, chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng rạng rỡ của Lâm Tiểu Nhiên. Cô ngồi lại bên cửa sổ, viết nhanh vài ghi chú trên sổ tay:
Cần theo dõi hầu cận gian ác lâu dài.
Tăng cường mối quan hệ với Hoàng tử, vừa hợp tác vừa học hỏi.
Sử dụng chiến thuật hiện đại để dự đoán và phòng tránh mọi nguy cơ.
Trong lòng cô, một ý chí mạnh mẽ trỗi dậy: cô sẽ sống sót, bảo vệ bản thân và gia tộc, đồng thời từng bước khám phá những bí mật sâu hơn trong cung điện.
Và quan trọng nhất, mối quan hệ với Hoàng tử Tề Hạo, dù phức tạp và khó đoán, chính là một đồng minh mạnh mẽ, và cũng là người duy nhất khiến trái tim cô rung động trong thế giới đầy âm mưu này.