xuyên không về quá khứ - tôi liền trở thành học bá

Chương 1: Ngày cuối cùng thất bại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng đồng hồ báo thức inh ỏi vang lên. Tôi giật mình mở mắt, ngẩng đầu khỏi mặt bàn làm việc ngổn ngang tài liệu. Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng của một buổi chiều muộn hắt vào, vàng vọt và u ám. Tôi dụi mắt, nhìn quanh căn phòng chật hẹp chưa đầy mười mét vuông – nơi tôi gọi là “tổ ấm” suốt mấy năm nay. Nhưng thực chất, nó giống như một chiếc hộp giam hãm tôi nhiều hơn.

Hôm nay là một ngày tồi tệ. Công việc bấp bênh, tiền lương ít ỏi. Dự án tôi làm đêm làm ngày vừa bị sếp bác bỏ không thương tiếc. Đồng nghiệp nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại xen lẫn mỉa mai. Tôi bước ra khỏi công ty trong trạng thái đầu óc quay cuồng, lòng đầy trống rỗng.

“Cuộc đời mình… rốt cuộc có ý nghĩa gì không?” – tôi lẩm bẩm, đôi chân lê thê trên vỉa hè đông nghịt người.

Năm ấy tôi hai mươi bảy tuổi. Không quá già, nhưng cũng chẳng còn trẻ. Tuổi này, nhiều người đã có gia đình, sự nghiệp ổn định, còn tôi vẫn loay hoay như một kẻ lạc lối. Nhìn lại, tôi thấy cả đời mình chỉ toàn là sự hối tiếc.

Tôi từng là một học sinh bình thường, thậm chí là kém cỏi. Thời cấp ba, điểm số của tôi lúc nào cũng lẹt đẹt ở mức trung bình. Tôi từng có cơ hội cố gắng, nhưng lại phung phí thời gian vào những trò vô bổ: game, la cà quán xá, nói chuyện phiếm thâu đêm. Trong khi bạn bè dồn hết sức cho kỳ thi đại học, tôi lại nghĩ: “Thôi, số mình thế rồi, cố cũng chẳng được gì.”

Kết quả, tôi thi trượt. Sau đó chọn một trường dân lập hạng thường, ra trường với tấm bằng không mấy giá trị. Những công việc tạm bợ, hết chỗ này đến chỗ khác, luôn khiến tôi sống trong sự mệt mỏi và tự ti.

Tôi từng mơ ước: “Giá như có thể quay lại thời cấp ba, mình sẽ khác.” Nhưng đó chỉ là một giấc mơ viển vông, ai lại được làm lại cuộc đời?

Tối nay, tôi lê thân về phòng trọ, mở chiếc laptop cũ kỹ. Tôi gõ tìm một vài bài hát xưa cũ để nghe, nhưng chẳng có giai điệu nào đủ xoa dịu tâm hồn. Cuối cùng, tôi lấy trong ngăn tủ một tập đề thi đại học cũ mà năm nào tôi từng mua về rồi vứt xó. Những con chữ mờ nhòe in trên giấy vàng ố như đang mỉa mai tôi: “Mày đã từng bỏ lỡ, và bây giờ mày chỉ có thể hối tiếc.”

Tôi bật cười, nhưng trong lòng đắng chát.

Bàn tay run rẩy cầm bút, tôi thử giải lại một đề Toán năm ấy. Thật lạ, sau bao năm, tôi vẫn nhớ cách làm. Kinh nghiệm sống, những kiến thức tích góp trong công việc dường như giúp tôi suy luận tốt hơn. Tôi làm liền một mạch, chỉ trong hơn nửa tiếng đã xong gần hết. Nhưng rồi tôi buông bút.

“Có ích gì đâu… dù có làm được, mình cũng không thể quay lại nữa.”

Nước mắt ứa ra nơi khóe mắt. Tôi không phải là người hay khóc, nhưng đêm nay, tất cả sự bất lực dồn nén nhiều năm như vỡ òa. Tôi gục xuống bàn, chìm dần trong giấc ngủ chập chờn.


Một tiếng “ầm” vang vọng trong tai. Cả cơ thể tôi như rơi xuống một hố sâu không đáy. Tôi vùng vẫy, cố nắm lấy một thứ gì đó nhưng vô ích. Xung quanh tối đen, chỉ có tiếng ù ù nặng nề.

Khi mở mắt ra, ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào mặt. Tôi bật dậy, tim đập dồn dập.

Điều đầu tiên tôi thấy là… bảng đen.

Đúng vậy, trước mặt tôi là một tấm bảng đen rộng lớn, phấn trắng vẽ chi chít công thức. Dưới chân tôi là bàn ghế gỗ quen thuộc, xung quanh là tiếng xì xào của bạn bè. Một giọng nói vang lên:

“Ê, mày ngủ gật à? Sắp kiểm tra rồi đó!”

Tôi sững người quay sang. Là Tuấn – thằng bạn cùng bàn thuở cấp ba, gương mặt non nớt, mái tóc rối bù. Nó đang chống cằm nhìn tôi với ánh mắt khó tin.

“Kiểm… kiểm tra?” – tôi lắp bắp.

Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một thầy giáo trung niên bước vào, gõ thước kẻ lên bàn:

“Cả lớp trật tự! Phát đề kiểm tra Toán 15 phút.”

Tôi chết lặng. Tim tôi đập loạn nhịp. Bàn tay run run nhận tờ giấy đề. Trên đó là những con số, công thức quen thuộc đến mức khiến tôi nổi da gà. Đây chẳng phải chính là… bài kiểm tra năm lớp 11 mà tôi từng làm sai be bét hay sao?

Tôi hít sâu, mắt bắt đầu nhòe đi. Không phải vì khóc, mà vì sự thật trước mắt quá kỳ lạ. Tôi đã… quay lại thời cấp ba?

Âm thanh, màu sắc, hơi thở xung quanh đều quá chân thật. Tôi không còn ở căn phòng trọ nhỏ bé nữa. Tôi đang ngồi trong lớp học, tuổi mười bảy, với cơ hội viết lại cuộc đời.

Tôi siết chặt cây bút. Trong đầu vang lên một tiếng thì thầm:

“Lần này… nhất định mình sẽ không bỏ lỡ.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×