xuyên không về quá khứ - tôi liền trở thành học bá

Chương 2: Thức dậy trong lớp học cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Âm thanh xì xào của cả lớp vang lên như một bản hòa âm hỗn loạn. Tiếng ghế kéo, tiếng giấy lật, tiếng thì thầm trao đổi… Tất cả hòa vào nhau thành thứ âm thanh quen thuộc đến mức khiến tôi nghẹn ngào.

Tôi chớp mắt liên tục, cố gắng xác nhận đây không phải là một giấc mơ. Mùi phấn bảng ngai ngái phảng phất trong không khí, xen lẫn mùi gỗ của bàn ghế cũ kỹ. Từng vết khắc nguệch ngoạc trên mặt bàn – nào là ký hiệu trái tim, nào là vài cái tên viết tắt – đều rõ ràng đến lạ thường. Đó chẳng phải chính là cái bàn tôi từng ngồi suốt năm lớp 11 hay sao?

Tôi quay sang phải. Ở đó, Trang – cô bạn bàn kế bên, mái tóc đen dài thắt bím, đang chăm chú đọc lại đề cương, môi mấp máy thì thầm. Tôi nhớ ra rồi, Trang là “con mọt sách” trong lớp, suốt ngày ôm tập vở. Ánh sáng hắt qua cửa sổ chiếu lên gương mặt non nớt ấy, và tim tôi chợt nhói. Đã bao năm trôi qua, đây là lần đầu tiên tôi lại được nhìn thấy dáng vẻ thuần khiết đó.

Phía sau, đám bạn nam đang huých vai cười khúc khích. Tiếng Hùng “béo” vang lên rõ mồn một:
– Ê, kiểm tra Toán mà còn cười hả? Để lát nữa coi mày gào khóc thế nào!

Cả bọn cười ầm lên. Tôi quay lại, và gần như nín thở. Tất cả gương mặt ấy – những người bạn cũ, đã từng biến mất trong ký ức trưởng thành mờ nhạt của tôi – nay lại sống động ngay trước mắt. Vẫn là nụ cười ấy, giọng nói ấy, chẳng thay đổi chút nào.

Trong khoảnh khắc ấy, một dòng cảm xúc mãnh liệt dâng trào. Tôi vừa bàng hoàng, vừa xúc động, vừa sợ hãi. Nếu đây là mơ, xin đừng để tôi tỉnh dậy. Nếu đây là thật… thì ông trời ơi, cảm ơn người đã cho tôi cơ hội.

– Này, mày bị gì vậy? – Tuấn, thằng bạn cùng bàn, huých khuỷu tay vào tôi. – Ngồi thừ ra như mất hồn.

Tôi nhìn nó thật lâu. Tuấn với đôi mắt sáng láng, khuôn mặt vẫn còn non nớt tuổi mười bảy. Ở kiếp trước, nó chính là thằng bạn gắn bó với tôi suốt những năm cấp ba, nhưng sau khi ra trường thì mất liên lạc. Tôi đã từng tiếc nuối vì không giữ liên hệ… và giờ, nó đang ngồi ngay cạnh, bằng xương bằng thịt.

– Tao… tao ổn. – Tôi lắp bắp, giọng khàn đi.

Thầy giáo gõ thước lên bàn, kéo tôi về thực tại.
– Cả lớp trật tự! Chuẩn bị làm bài kiểm tra. Ai nói chuyện thì tự chịu trách nhiệm.

Tiếng bước chân lộc cộc vang lên khi lớp trưởng đi phát đề. Tôi nhận tờ giấy trắng tinh, trên đó in mấy dòng chữ quen thuộc. Như một luồng điện chạy qua, tôi nhận ra đây chính là đề kiểm tra Toán năm lớp 11 mà năm đó tôi từng làm… chỉ được 3 điểm.

Tôi nhớ rất rõ. Năm ấy, tôi chủ quan, không học bài, lại hí hoáy vẽ vời trong giờ. Khi trả bài, thầy ném phịch xuống bàn, giọng lạnh lùng: “Em định học kiểu này cho đến khi nào?”
Câu nói đó ám ảnh tôi suốt cả quãng đời sau.

Nhưng bây giờ… tất cả đã khác.

Tôi hít một hơi sâu. Tay tôi hơi run, nhưng trong lòng lại rạo rực. Tôi bắt đầu viết. Từng công thức, từng bước giải hiện ra rõ mồn một trong đầu, như thể chúng đã được khắc sẵn từ kiếp trước. Ngòi bút lướt trên trang giấy, nhanh, dứt khoát, không còn sự do dự.

Chỉ trong vài phút, tôi đã hoàn thành bài. Nhìn quanh, nhiều bạn vẫn còn đang vò đầu bứt tai, gặm bút suy nghĩ. Tuấn bên cạnh liếc qua, mắt trợn tròn:
– Mày… làm xong rồi á?

Tôi khẽ gật, rồi ngả lưng ra ghế, mắt hướng lên trần nhà. Ánh sáng trắng hắt xuống, khiến tôi có cảm giác như cả cơ thể đang bồng bềnh trong mơ. Nhưng bàn tay vẫn còn vết mực, hơi thở của bạn bè vẫn còn ồn ào, tiếng giảng bài của thầy vẫn vang lên… tất cả đều thật đến mức không thể chối bỏ.

Tôi đã trở lại. Tôi mười bảy tuổi. Tôi có một cơ hội mới.

Trong ngực tôi, trái tim đập dồn dập, như muốn nổ tung. Cảm giác này… chính là niềm vui khi được tái sinh, niềm hạnh phúc khi thấy quá khứ mở ra trước mắt. Tôi mím môi, thầm nói trong lòng:

“Kiếp này, mình sẽ không còn là kẻ thất bại nữa. Kiếp này, mình sẽ trở thành một học bá, một người khiến tất cả phải ngẩng đầu nhìn theo.”

Ngoài cửa sổ, nắng chiều vàng rực, trải dài khắp sân trường. Âm thanh ve kêu râm ran vọng lại. Tôi nheo mắt nhìn khung cảnh ấy – khung cảnh đã từng chỉ còn tồn tại trong ký ức – mà thấy mắt mình ươn ướt.

Tôi biết, một hành trình mới đã thực sự bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×