Một tuần sau, lớp 11A1 bước vào buổi thảo luận nhóm môn Vật Lý. Thầy Phong – giáo viên bộ môn – chia lớp thành nhiều nhóm nhỏ, giao mỗi nhóm một đề tài nghiên cứu: từ hiện tượng sóng cơ, quang học, cho đến các ứng dụng trong thực tế.
Đây vốn chỉ là một hoạt động bình thường, nhưng trong mắt Nam, nó lại là cơ hội tuyệt hảo. Một cơ hội để Tuấn từ chỗ đang sáng rực rỡ bỗng chốc vụt tắt trước mắt mọi người.
Nam đã chuẩn bị kỹ. Cậu chủ động xin làm nhóm trưởng và nhanh chóng phân công Tuấn phụ trách phần “trọng tâm” – giải thích cơ chế thí nghiệm, phần khó nhất, cũng là phần sẽ bị thầy chú ý nhiều nhất.
– Tuấn học bá mà, chắc chắn làm được thôi. – Nam nói, giọng nửa mỉa mai, nửa khen ngợi.
Cả nhóm nhìn sang Tuấn, chờ đợi. Một vài ánh mắt tò mò, vài ánh mắt như muốn xem trò vui. Tuấn thoáng nhận ra ẩn ý trong lời Nam, nhưng cậu chỉ gật đầu:
– Được, mình sẽ làm.
Nam mỉm cười. Trong lòng, cậu ta đã sắp xếp xong “cái bẫy”: tài liệu mà cậu đưa cho Tuấn để chuẩn bị là một bản ghi sai lệch, trong đó cố tình tráo đổi công thức, khiến kết quả chắc chắn sai. Nếu Tuấn không phát hiện, cậu sẽ tự hủy hoại mình trước thầy và cả lớp.
Ngày thuyết trình đến, không khí lớp học nhộn nhịp khác thường. Các nhóm lần lượt trình bày, có nhóm dùng PowerPoint, có nhóm mang mô hình, thậm chí có nhóm làm video minh họa.
Đến lượt nhóm của Nam và Tuấn, cả lớp lại xôn xao. Ai cũng biết trong nhóm này có hai “học bá” – Nam và Tuấn – nên sự mong đợi lẫn hiếu kỳ càng dâng cao.
Nam mở đầu phần thuyết trình trơn tru, giọng nói rõ ràng, lưu loát. Cậu ta giải thích tổng quan đề tài, rồi khéo léo nhường phần trung tâm cho Tuấn:
– Và bây giờ, mời Tuấn trình bày cơ chế thí nghiệm cũng như phân tích kết quả.
Ánh mắt cả lớp dồn vào Tuấn. Thầy Phong cũng ngồi thẳng dậy, chờ đợi.
Tuấn bước lên. Cậu mở tài liệu Nam đưa, bắt đầu đọc qua. Chỉ sau vài dòng, Tuấn khẽ nhíu mày. Trực giác mách bảo có gì đó không đúng. Những công thức này… quá quen, nhưng hình như bị đảo trật tự.
Nếu là Tuấn của kiếp trước, chắc chắn sẽ rơi thẳng vào bẫy. Nhưng giờ, cậu đã có kinh nghiệm sống lại một đời. Cậu nhớ rõ ràng: trong quá khứ, mình từng bị một giáo viên mắng trước lớp vì trình bày sai y hệt những công thức này.
Tim Tuấn đập mạnh. Rõ ràng, đây là kế hoạch có sắp đặt.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Tuấn phải đưa ra lựa chọn: hoặc dựa vào tài liệu để “an toàn” (nhưng chắc chắn sai), hoặc dũng cảm bỏ qua nó và tự dùng kiến thức của bản thân.
Cậu hít sâu, ánh mắt sáng lên: “Không thể để Nam dắt mũi thêm nữa.”
Tuấn quay sang cả lớp, dõng dạc:
– Xin lỗi mọi người, nhưng mình sẽ không dùng tài liệu đã chuẩn bị. Thay vào đó, mình sẽ giải thích trực tiếp từ nguyên lý.
Cả lớp xôn xao. Nam thoáng sững người, khóe môi khẽ giật giật.
Tuấn cầm viên phấn, bắt đầu từ định luật cơ bản, dẫn dắt dần dần. Giọng cậu rõ ràng, ánh mắt tự tin, từng bước chứng minh logic. Cậu vẽ sơ đồ thí nghiệm lên bảng, phân tích quỹ đạo ánh sáng, sự giao thoa sóng, rồi đi đến kết quả cuối cùng – hoàn toàn chính xác.
Không gian như nín thở.
Khi Tuấn viết xong dòng cuối, cả lớp ồ lên. Hằng vỗ tay đầu tiên, rồi những tiếng vỗ tay rào rào vang lên, kéo dài không dứt.
Thầy Phong gật gù, ánh mắt lấp lánh sự hài lòng:
– Xuất sắc! Đây mới đúng là tinh thần khoa học: không rập khuôn, dám suy nghĩ và trình bày theo cách của riêng mình. Tuấn, em đã làm rất tốt.
Nam ngồi dưới, mặt tái đi. Toàn bộ kế hoạch đã bị phá sản trong khoảnh khắc. Tệ hơn, việc Tuấn tự suy luận thay vì dựa vào tài liệu lại càng làm cậu thêm nổi bật. Nếu như lúc trước Tuấn chỉ là “người giỏi”, thì giờ cậu đã trở thành biểu tượng của sự bản lĩnh.
Một vài bạn trong nhóm bắt đầu xì xào:
– Hóa ra tài liệu Nam đưa sai à?
– Không biết là vô tình hay cố ý nhỉ…
Nam cắn chặt môi. Cậu hiểu, chỉ cần một sơ hở, cục diện sẽ xoay ngược. Nhưng cậu không thể để lộ. Nam cố gắng giữ bình tĩnh, nở nụ cười gượng gạo:
– Ờ… chắc lúc soạn tài liệu mình sơ ý. May mà Tuấn phát hiện kịp.
Tuấn không đáp, chỉ lặng lẽ mỉm cười. Nhưng trong lòng, cậu biết rõ: đây chính là cái bẫy đầu tiên của Nam, và cậu đã thoát khỏi nó một cách ngoạn mục.
Khi mọi người kéo nhau ra về, Hằng chạy theo Tuấn, ánh mắt long lanh:
– Tuấn, cậu vừa rồi thật sự… quá tuyệt! Mình còn tưởng cậu sẽ lúng túng chứ.
Tuấn khẽ cười:
– Lúng túng thì có, nhưng mình không cho phép bản thân thua dễ dàng như vậy.
Hằng nhìn cậu chăm chú, rồi chợt nói:
– Mình không biết giữa cậu và Nam có chuyện gì, nhưng… cẩn thận nhé. Cậu ấy không đơn giản đâu.
Tuấn gật đầu. Trong lòng cậu, một ngọn lửa quyết tâm bùng cháy. Nam muốn dùng bẫy để hạ nhục mình? Không sao. Cậu sẽ đáp trả bằng sự trưởng thành và trí tuệ – thứ mà Nam không bao giờ ngờ tới.
Ngoài sân trường, nắng chiều đỏ rực, hắt lên khuôn mặt Tuấn ánh sáng mạnh mẽ. Đây mới chỉ là khởi đầu của cuộc đấu trí kéo dài giữa hai “học bá”.