xuyên không về quá khứ - tôi liền trở thành học bá

Chương 13: Những lời đồn lan rộng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng trống tan học vang lên, lớp 11A1 ùa ra như ong vỡ tổ. Không khí buổi thảo luận nhóm hôm đó – nơi kế hoạch của Nam bất ngờ phản tác dụng – vẫn còn âm ỉ trong ánh mắt, nụ cười và những cái gật gù thì thầm. Chẳng mấy chốc, chuyện “Nam gài bẫy nhưng lại bị chính Tuấn lật ngược” trở thành đề tài số một, lan nhanh như cơn gió mùa hè qua từng bàn học, từng hành lang.

“Ê, mày thấy không? Tuấn xử lý tình huống đó quá đỉnh!” – một cậu bạn huých vai bạn bên cạnh khi bước xuống cầu thang.
“Ừ, Nam đúng kiểu muốn hạ bệ mà lại tự làm mình xấu mặt. Mình còn tưởng nó khôn ngoan lắm cơ.” – tiếng cười khúc khích xen vào.

Ở góc hành lang, vài bạn nữ thì thầm:
“Tuấn đúng là giỏi thật. Lúc đó mà là mình thì đứng im luôn, chứ đâu nghĩ ra cách phản biện ngược lại được.”
“Ừ, cậu ấy bình tĩnh dễ sợ. Nhìn Nam lúc đó tức đến đỏ mặt mà vẫn phải cười gượng.”

Tin đồn, như thường lệ, không bao giờ giữ nguyên hình dạng ban đầu. Từ “Nam tính toán nhưng thất bại” dần biến thành “Nam bị Tuấn vạch mặt ngay giữa lớp”. Rồi lại có thêm thắt rằng “Nam cố tình làm Tuấn mất mặt trước cô giáo nhưng bị phản đòn”. Càng lúc, câu chuyện càng được thổi phồng, khiến vị thế của Nam lung lay rõ rệt.

Tuấn, lúc đầu, tưởng đây chỉ là một thoáng dư âm sẽ trôi qua nhanh. Nhưng chỉ sau vài ngày, cậu nhận ra mọi thứ không đơn giản vậy.

Đi đâu Tuấn cũng nghe loáng thoáng tên mình:
“Tuấn à? À, cái cậu hôm trước dập Nam trong buổi thảo luận á?”
“Chuẩn rồi, đúng cao thủ Vật Lý luôn.”
“Không chỉ Vật Lý, nghe đâu Toán với Hóa cũng giỏi lắm.”

Thậm chí trong căn tin, khi Tuấn vừa bưng khay cơm xuống bàn, một nhóm học sinh lớp khác cũng liếc nhìn, xì xào. Có đứa cười mỉa:
“Người hùng của 11A1 kìa.”
Rồi cố tình vỗ tay chậm rãi, gây ra ánh nhìn nửa trêu chọc, nửa ngưỡng mộ.

Tuấn cười gượng, giả vờ không để ý. Nhưng trong lòng, cậu cảm nhận rõ ràng: sự chú ý đang vượt ngoài tầm kiểm soát.

Điều khiến Tuấn bận tâm hơn cả, là phản ứng từ chính những người bạn cùng lớp. Một số tỏ ra tự hào khi được “ở cùng lớp với Tuấn”. Nhưng cũng có vài gương mặt vốn im lặng nay lại nhìn cậu bằng ánh mắt khó đoán. Không hẳn ghét bỏ, nhưng có gì đó như ghen tị, như dè chừng.

Trong một giờ ra chơi, Quân – bạn thân của Tuấn – buột miệng:
“Ê, dạo này mày nổi ghê quá. Nhưng tao thấy cũng hơi nguy hiểm đấy. Không phải ai cũng thích mày đâu. Nam thì khỏi nói, nhưng tao thấy cả Phát, cả Hùng… cũng bắt đầu tỏ thái độ rồi.”

Tuấn ngạc nhiên:
“Hả? Tao có làm gì đâu?”
“Chẳng cần làm gì cả. Mày chỉ cần giỏi hơn, được chú ý hơn, thế là đủ để người ta thấy khó chịu rồi.” – Quân nhún vai.

Câu nói ấy khiến Tuấn suy nghĩ mãi.

Trong khi đó, Nam – kẻ thất bại trong âm mưu vừa rồi – vẫn im lặng bất thường. Không còn những lời khiêu khích trực diện, không còn những ánh mắt thách thức thường thấy. Nam giữ vẻ ngoài bình thản, thậm chí còn cười nói với vài người như thể chẳng có gì xảy ra. Nhưng Tuấn biết, đó chỉ là sự tạm lắng. Và càng yên ắng, càng đáng lo.

Điều Tuấn không ngờ, là chính những lời đồn thổi kia lại biến thành con dao hai lưỡi. Chúng nâng cậu lên, khiến Tuấn như ngồi trên một chiếc ghế cao chót vót. Nhưng đồng thời, cũng đẩy cậu vào tầm ngắm của nhiều ánh nhìn nghi kỵ, ghen ghét.

Một buổi chiều, khi Tuấn dọn sách chuẩn bị ra về, có ai đó cố ý buông một tờ giấy xuống bàn cậu. Trên đó chỉ có một dòng chữ viết vội:

“Đỉnh cao hôm nay, có chắc sẽ là mãi mãi?”

Chữ viết nguệch ngoạc, không rõ của ai. Tuấn cầm tờ giấy, tim bỗng đập nhanh. Cậu chợt hiểu: mọi thứ mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×