Buổi sáng thứ Hai, ánh nắng xuyên qua những ô cửa kính lớp 11A1, hắt lên bảng đen một vệt sáng dài. Cả lớp đang bàn tán rộn ràng vì hôm nay thầy chủ nhiệm – cũng là giáo viên dạy Toán – thông báo sẽ tổ chức một hoạt động nhóm đặc biệt.
“Tuần này, thầy muốn lớp thử một hình thức học tập mới: trò chơi trí tuệ đối kháng. Các nhóm sẽ phải cùng giải quyết một chuỗi câu hỏi Toán – Lý – Hóa liên hoàn. Nhóm nào giải được nhanh và đúng nhiều hơn, nhóm đó thắng.”
Cả lớp ồ lên. Đây chẳng khác gì một cuộc thi học thuật thu nhỏ, mà đã là thi thì ai cũng muốn thể hiện. Nhưng ẩn dưới bề mặt náo nhiệt ấy, một cơn sóng ngầm đang hình thành: Nam đã chuẩn bị sẵn từ lâu để biến cơ hội này thành cuộc đối đầu phe phái.
“Chia nhóm đi thầy!” – vài tiếng hô vang.
Thầy giáo mỉm cười:
“Các em tự chia nhóm bốn đến năm người. Nhưng nhớ: phải công bằng, không được chọn thiên vị nhé.”
Ngay lập tức, Nam đứng bật dậy, vẫy tay gọi Hùng, Phát và hai đứa khác đã ngầm theo phe mình. Nhóm của Nam hình thành trong chớp mắt, đầy đủ những gương mặt từng ngồi cùng nhau ở quán trà sữa. Chúng liếc sang Tuấn, ánh mắt chứa đầy ý đồ thách thức.
Tuấn ngồi yên, hơi khựng lại. Nhưng Quân nhanh chóng vỗ vai cậu:
“Đi thôi, nhóm mình cũng lập đi. Có tao với mày, thêm Lan và Minh nữa là đủ.”
Vậy là hai nhóm đối lập rõ rệt được hình thành, trong tiếng xì xào của lớp. Không ai nói ra, nhưng ai cũng ngầm hiểu: đây sẽ là màn chạm trán giữa phe Nam và phe Tuấn.
Trò chơi bắt đầu.
Thầy giáo viết lên bảng một chuỗi câu hỏi: từ phương trình Toán khó nhằn, đến bài tập Vật Lý về cơ học, rồi cả Hóa học cân bằng phương trình phản ứng. Mỗi nhóm có thời gian thảo luận giới hạn.
Ngay câu đầu tiên, Nam chủ động cầm bút, gạch nhanh những công thức trên giấy nháp. Hùng và Phát ngồi kề bên, gật gù hùa theo. Cả nhóm tỏ ra khí thế ngút trời, như thể chắc chắn sẽ thắng.
Trong khi đó, Tuấn im lặng quan sát, chờ cả nhóm cùng suy nghĩ rồi mới nhẹ nhàng góp ý:
“Cách em làm nhanh nhưng có một bước sai dấu. Nếu chỉnh lại thế này thì ra kết quả đúng.”
Minh mắt sáng rỡ:
“Ừ, đúng rồi, số ra khớp nè!”
Nhóm Tuấn tuy không ồn ào nhưng làm việc chắc chắn, mỗi người đều có phần. Lan còn chủ động tính nhẩm để kiểm tra chéo, khiến không khí trong nhóm vừa nghiêm túc vừa gắn kết.
Đến vòng thứ ba – một câu hỏi Vật Lý hóc búa về quỹ đạo vật ném ngang. Nam liếc sang nhóm Tuấn, thấy cậu vẫn bình tĩnh ghi chép, liền hạ giọng:
“Lần này tụi mình phải nhanh hơn, không để nó nổi nữa.”
Cả nhóm Nam cắm đầu làm, viết lia lịa. Nhưng đến bước cuối cùng, khi Nam tự tin giơ tay báo cáo, thầy giáo cau mày:
“Nam, cách em đúng nhưng đáp số sai. Nhóm nào có lời giải chính xác?”
Tuấn ngẩng đầu, chậm rãi trình bày, giọng dõng dạc, từng bước logic rõ ràng. Cả lớp lặng đi khi nghe cậu chứng minh. Khi Tuấn đưa ra kết quả cuối cùng, thầy gật đầu:
“Xuất sắc. Nhóm Tuấn được điểm vòng này.”
Tiếng vỗ tay vang lên lác đác, rồi lan rộng. Nhưng xen giữa đó là những ánh mắt khó chịu từ phe Nam.
Không khí trong lớp dần căng thẳng hơn. Đến vòng cuối – một chuỗi câu hỏi Hóa học kết hợp tính toán năng lượng phản ứng – hai nhóm bước vào thế so kè quyết liệt.
Nam cắn môi, ra hiệu cho cả nhóm tập trung tuyệt đối. Phát thì thào:
“Phải thắng, không thì mất mặt luôn.”
Bên kia, Tuấn giữ bình tĩnh, điều phối:
“Lan, cậu cân bằng phương trình. Minh, cậu thử tính khối lượng. Tớ sẽ lo phần năng lượng.”
Cả hai nhóm làm việc cùng lúc, tay bút chạy như bay. Không khí lớp học giống như một trận đấu thể thao trí tuệ, từng hơi thở cũng mang tính quyết định.
Khi Nam chuẩn bị giơ tay, Tuấn đã đứng dậy trước một nhịp, giọng chắc nịch:
“Thưa thầy, nhóm em có kết quả.”
Đáp số trùng khớp với đáp án mẫu. Nhóm Tuấn thắng.
Khoảnh khắc đó, cả lớp như nổ tung: vài người reo hò, vài người vỗ tay, nhưng cũng có những tiếng huýt sáo chua chát từ góc lớp – nơi nhóm Nam ngồi.
Nam cười nhạt, ánh mắt lạnh băng:
“Hay lắm, Tuấn. Nhưng trận này mới chỉ bắt đầu thôi.”
Tuấn nhìn lại, không nói gì, nhưng trong lòng hiểu rõ: chiến thắng này chẳng phải sự kết thúc, mà chỉ là phát súng mở màn cho cuộc chiến phe phái công khai trong lớp 11A1.