Sau ngày tuyên chiến, lớp học chính thức bị tách thành hai “chiến tuyến”. Cả hành lang trường cũng trở thành nơi rộ lên những câu chuyện về “trận quyết đấu” chưa từng có. Ai cũng biết, cuộc thi học thuật lần này sẽ không chỉ là một sân chơi học tập, mà còn là cuộc chiến danh dự.
Nhóm của Nam tụ tập ở thư viện gần như mỗi ngày. Cậu ta đứng trước bảng trắng, tay cầm bút dạ, vẽ sơ đồ chiến lược như một vị tướng vạch kế hoạch tác chiến.
— Môn Toán, Huy sẽ phụ trách. Cậu giỏi phần hình học, hãy tập trung luyện đề nâng cao.
— Về môn Lý, mình và Mai sẽ chịu trách nhiệm. Chúng ta không chỉ cần đáp án đúng, mà phải thật nhanh.
— Tiếng Anh thì giao cho Vy. Với kỹ năng thuyết trình của cậu, chắc chắn phần hùng biện sẽ không thành vấn đề.
Nam vừa nói vừa viết, từng ô mục được phân công rạch ròi. Nhóm của cậu ta tràn đầy khí thế, thậm chí còn mang cả đồng hồ bấm giờ để luyện phản xạ. Không khí nghiêm túc, căng như dây đàn.
Nhưng sau những nụ cười đầy tự tin, có những lời thì thầm mờ ám:
— Nam quyết tâm lắm, nhưng hình như còn có “chiêu” nào đó chưa tung ra…
— Ừ, cậu ấy bảo cứ chờ đến ngày thi mới thấy “đòn quyết định”.
Trong khi đó, nhóm của Tuấn lại tụ tập ngay tại lớp học, không rườm rà nhưng đầy sinh khí. Tuấn không áp đặt ai, mà để từng người tự bộc lộ thế mạnh của mình.
— Lan, cậu vốn giỏi Văn, hãy chuẩn bị phần trình bày ý tưởng thật cuốn hút.
— Tùng, Toán là sở trường của cậu, nhưng nhớ phải giải thích cách làm rõ ràng, đừng chỉ đưa đáp số.
— Còn mình sẽ lo phần tổng hợp, liên kết các môn với nhau để tạo sự hài hòa.
Tuấn không chỉ chú trọng kiến thức, mà còn khuyến khích mọi người tin tưởng vào bản thân. Cậu nói:
— Chúng ta không nhất thiết phải thật hoàn hảo ở từng phần. Quan trọng là phối hợp nhuần nhuyễn, bù đắp cho nhau. Nếu làm được điều đó, thì sẽ không có đối thủ.
Cả nhóm nhìn nhau, ánh mắt sáng lên. Không khí không căng thẳng, nhưng lại ấm áp, giống như những nhịp tim chung dồn dập trong một cơ thể.
Thế nhưng, chẳng có gì diễn ra yên bình. Ngay khi cuộc tập luyện đi vào guồng, tin đồn lan ra: Một thành viên trong nhóm Tuấn đang dao động.
Đó là Tùng – người giữ vai trò quan trọng ở phần Toán. Một số bạn thì thầm rằng Nam đã tiếp cận cậu, đưa ra lời hứa hẹn: “Nếu về phe mình, cậu sẽ được đứng vị trí nổi bật nhất.”
Tin tức ấy rơi vào tai Lan, khiến cô bàng hoàng. Cô vội chạy đi tìm Tuấn, giọng lo lắng:
— Tuấn, nếu Tùng thật sự rời đi, chúng ta sẽ mất một mảnh ghép lớn.
Tuấn trầm ngâm, ánh mắt thoáng đượm suy tư. Nhưng thay vì hoảng hốt, cậu chỉ mỉm cười:
— Nếu cậu ấy chọn đi, nghĩa là lòng tin chưa đủ. Và một đội hình chỉ mạnh khi mọi người đều muốn ở lại. Dù thiếu Tùng, mình tin chúng ta vẫn có cách.
Lan nhìn Tuấn, tim bỗng lỡ một nhịp. Sự bình tĩnh ấy như một ngọn lửa âm ỉ, khiến cô dù lo lắng vẫn cảm thấy ấm áp lạ thường.
Những ngày sau đó, hành lang trường trở nên khác thường. Nhóm Nam luyện tập như một đội quân sẵn sàng ra trận. Nhóm Tuấn thì bền bỉ với tinh thần đồng đội. Các bạn trung lập bị cuốn vào làn sóng bàn tán, ai cũng háo hức chờ “trận quyết đấu”.
Một buổi tối, khi đứng trên ban công nhìn ra sân trường vắng lặng, Tuấn khẽ thì thầm với chính mình:
— Cuộc chiến này… không chỉ để chứng minh ai giỏi hơn, mà còn để chứng minh niềm tin và tình bạn có giá trị đến đâu.
Xa xa, trong một góc tối, Nam đứng lặng lẽ, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía lớp học. Nụ cười nửa miệng thoáng hiện trên môi cậu:
— Cứ tin vào “niềm tin” đi, Tuấn. Ngày thi, mình sẽ cho cậu thấy sự tàn nhẫn của thực tế.
Cả hai phe đang lao vào những ngày cuối cùng trước khi cơn bão thực sự ập đến. Và không ai biết, “bất ngờ” nào đang chờ đợi phía trước.