Tuấn không ngủ suốt đêm. Những trang nháp mà cậu tìm thấy như mồi lửa đốt cháy ý chí. Nhưng cậu hiểu, nếu chỉ lao vào tố cáo ngay, Nam sẽ cười khẩy rồi chối bay biến, thậm chí biến Tuấn thành kẻ vu khống. Không, phải có một kế hoạch. Phải để Nam tự chui đầu vào bẫy.
Sáng hôm sau, khi cả lớp vừa ngồi vào chỗ, Tuấn giả vờ tươi cười:
— Này, thầy bảo tuần tới sẽ có bài kiểm tra bất ngờ đấy. Ai lo thì nên ôn kỹ đi nha.
Lời cậu nói chẳng khác gì quăng viên đá xuống mặt hồ phẳng lặng. Cả lớp xôn xao, vài người cau mày:
— Thật á? Sao cậu biết?
— Tuấn nói thì chắc là có cơ sở rồi.
Nam nghe thấy, ánh mắt thoáng nhíu lại. Cậu ta vốn chẳng tin Tuấn, nhưng từ khi chuyện “gian lận” nổ ra, mọi lời Tuấn nói đều được chú ý. Nam liếc sang Minh, khẽ gật đầu.
Tuấn thấy vậy, khóe môi nhếch nhẹ. “Dính câu rồi.”
Mấy hôm sau, Tuấn cố tình để quên một cuốn vở dày trên bàn. Bên trong, cậu viết những công thức phức tạp, vài “đáp án mẫu” cho một đề thi giả do chính cậu soạn. Quan trọng hơn, Tuấn còn để lại vài lỗi sai tinh vi, chỉ có người nôn nóng sao chép mới mắc phải.
Đúng như dự đoán, khi Tuấn giả vờ ra ngoài mua nước, Minh lén mở cuốn vở, chụp lại bằng điện thoại. Tuấn đứng ngoài hành lang, qua khe cửa kính, thấy hết. Tim cậu đập dồn, nhưng cậu kìm nén, bình tĩnh quay về như không có gì.
Ngày kiểm tra thật sự đến. Cả lớp hồi hộp khi thầy phát đề. Nhưng bất ngờ thay, đề hoàn toàn khác hẳn những gì Nam và Minh đã sao chép. Tuy nhiên, Tuấn tinh ý nhận ra: trong phần trình bày của Nam, cậu ta vô tình viết đúng một công thức… y chang “lỗi sai” mà Tuấn cố ý để lại trong cuốn vở nhử mồi.
Khi thầy đi chấm, ánh mắt dừng lại lâu hơn ở bài của Nam, lông mày nhíu chặt.
— Ừm, công thức này… không đúng bản chất, nhưng sao lại viết giống hệt nhau thế này nhỉ?
Cả lớp ngạc nhiên, bàn tán rộ lên. Tuấn ngồi im, chỉ khẽ mỉm cười. Cậu không cần nói gì cả. Chỉ một chi tiết nhỏ thôi, cũng đủ gieo vào đầu mọi người một nghi ngờ mới: phải chăng người “gian lận” thật sự không phải Tuấn?
Nam cắn chặt môi, biết mình vừa mắc sai lầm. Ánh mắt cậu lướt qua Tuấn, thấy trong đó không phải sự hốt hoảng, mà là một tia sáng lạnh lùng như đã tính toán tất cả từ trước.
Trận phản công đầu tiên đã bắt đầu. Và lần này, cán cân không còn nghiêng hẳn về phía Nam nữa.