Sau trận cãi vã ầm ĩ, lớp học chìm trong không khí lạnh lẽo. Những ánh mắt nghi kỵ, những lời xì xào không bao giờ dứt. Tuấn vẫn giữ im lặng, nhưng trong lòng cậu như có một ngọn lửa âm ỉ cháy. Nếu cứ để mặc thế này, sớm muộn gì danh dự cũng bị chôn vùi hoàn toàn.
Đêm hôm đó, Tuấn ngồi trước bàn học, trải từng tờ giấy “bằng chứng” mà Nam đưa ra hôm thi. Cậu ngắm thật kỹ từng chi tiết: nét chữ, kiểu gạch chân, thậm chí cả vết mực loang lổ ở góc. Một cảm giác lạ thoáng qua trong đầu.
“Khoan… mình chưa bao giờ viết chữ ‘g’ theo kiểu này. Đây không phải chữ của mình.”
Cậu lấy tập vở của mình, đối chiếu từng dòng. Quả thật, nét chữ khác nhau. Ai đó đã cố tình viết giả để tạo nên sự “trùng khớp” hoàn hảo.
Sáng hôm sau, Tuấn âm thầm quan sát trong lớp. Khi mọi người mải mê trò chuyện, cậu nhận ra Minh — cậu bạn thân cận bên Nam — thường có thói quen viết chữ “g” hệt như trên tờ giấy kia. Ngòi bút nhọn, nét chữ hơi ngả sang phải, đặc trưng không lẫn vào đâu.
Tim Tuấn đập mạnh. “Là cậu ta…”
Nhưng chỉ nghi ngờ thôi chưa đủ. Tuấn quyết định dò hỏi. Trong giờ ra chơi, cậu cố tình bắt chuyện với Minh, giả vờ nhắc đến việc “ngăn bàn hôm qua lại xuất hiện giấy lạ”. Minh thoáng giật mình, đôi mắt đảo nhanh, sau đó che giấu bằng một nụ cười gượng.
— Chắc ai đó nghịch thôi, Tuấn đừng để tâm.
Câu trả lời ngắn ngủn, nhưng sự lúng túng kia không qua được mắt Tuấn. Cậu biết mình đã đi đúng hướng.
Đêm kế tiếp, Tuấn nán lại lớp muộn hơn bình thường. Khi chỉ còn vài ánh đèn vàng hắt lên bàn ghế, cậu âm thầm kiểm tra những ngăn bàn khác. Và ở góc bàn cuối — bàn của Nam và Minh — cậu phát hiện một tập giấy nháp bị vo tròn, vứt vội dưới ngăn.
Mở ra, Tuấn lặng người: toàn bộ là những bản viết nháp có công thức, đáp án, nét chữ giống hệt “bằng chứng” hôm trước. Trong một tờ còn sót lại dòng chữ chưa kịp xóa: “Đưa cái này vào bàn Tuấn.”
Khoảnh khắc ấy, tất cả ghép lại thành một bức tranh rõ ràng. Đây không chỉ là trò đùa, mà là một kế hoạch tinh vi nhằm hạ bệ cậu. Và kẻ đứng sau, không ai khác ngoài Nam cùng đồng minh thân cận.
Tuấn gập chặt tập giấy, mắt ánh lên vẻ kiên định. Cậu không thể nóng vội tố cáo ngay, vì Nam chắc chắn sẽ tìm cách chối. Cần có thời cơ, cần có một đòn phản công khiến mọi thứ phơi bày trước cả lớp mà không thể chối cãi.
“Được thôi, Nam. Cậu đã chọn biến chuyện này thành chiến trường. Vậy thì tôi sẽ khiến cậu thua ngay trên sàn đấu mà cậu dựng lên.”
Trong bóng tối của lớp học vắng, Tuấn nắm chặt tập giấy trong tay, nụ cười nhẹ nhưng sắc bén nở trên môi. Trận chiến thật sự — vừa mới bắt đầu.