Tuấn lặng lẽ ngồi ở bàn học, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhưng tâm trí thì xoáy sâu vào kế hoạch. Từ khi Nam phản công bằng những lời đồn ác ý, cậu biết mình không thể chỉ dựa vào uy tín để đứng vững. Cậu cần một thứ gì đó rõ ràng, sắc bén, không thể chối cãi – một bằng chứng đủ sức dập tắt mọi ngờ vực.
Trong nhiều ngày, Tuấn đã kiên nhẫn quan sát, ghi nhớ từng chi tiết nhỏ trong cách Nam hành động. Cậu còn khéo léo nhờ một người bạn trung lập – Huy, vốn không tham gia phe nào – âm thầm hỗ trợ. Nhờ vậy, Tuấn đã thu thập được một số ghi chép, bản phác thảo kế hoạch và cả đoạn tin nhắn mờ ám mà Nam từng gửi cho một thành viên thân cận.
Buổi sáng hôm ấy, không khí lớp học lại ồn ào với những lời đồn đoán. Nam ngồi tự tin, khoanh tay như thể vừa lật ngược thế cờ thành công. Thỉnh thoảng, cậu ta còn liếc Tuấn với ánh mắt đầy thách thức.
Thầy chủ nhiệm bước vào lớp, vừa lúc Tuấn đứng dậy. Giọng cậu bình tĩnh nhưng vang vọng khắp phòng:
– Thưa thầy, và cả các bạn, em nghĩ đã đến lúc phải làm rõ mọi chuyện. Không thể để những lời đồn vô căn cứ tiếp tục làm chia rẽ lớp mình.
Cả lớp đồng loạt im lặng. Mọi ánh mắt đổ dồn vào Tuấn. Nam cau mày, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản.
Tuấn từ từ lấy ra một xấp giấy photo và một chiếc USB.
– Đây là những gì em thu thập được. Các bạn có thể xem tận mắt: bản kế hoạch viết tay với chữ của Nam, và đoạn tin nhắn được lưu lại – nơi Nam bàn bạc cách “dìm” em trong buổi thảo luận nhóm.
Một tiếng xôn xao vang lên dữ dội. Một vài bạn nhanh chóng chuyền tay nhau những tờ giấy. Có những nét chữ quen thuộc, có những câu từ đầy ác ý: “Phải làm Tuấn mất mặt trước lớp. Nếu thành công, phe mình sẽ thắng thế.”
Nam bật dậy, mặt tái mét:
– Đó… đó là giả! Tuấn bịa đặt!
Nhưng đúng lúc ấy, Huy cũng đứng lên. Giọng cậu rành rọt:
– Xin lỗi Nam, nhưng tớ chính là người được cậu nhờ giữ hộ bản nháp đó. Tuấn không hề bịa.
Không khí lớp học như nổ tung. Những ánh mắt bắt đầu chuyển từ nghi ngờ sang phẫn nộ. Nhiều người không tin nổi Nam lại chính là kẻ giật dây bao lâu nay.
Tuấn không hả hê, nhưng ánh mắt cậu sắc lạnh. Cậu hiểu: đây là đòn quyết định, lá bài tẩy mà cậu đã chờ đợi.
Nam, lần đầu tiên, không còn lời nào để chống chế. Gương mặt cậu nhăn nhúm, bàn tay run rẩy, giống như một con thú đã bị vạch trần trước cả bầy đàn.
Trong khoảnh khắc ấy, sự cân bằng nghiêng hẳn về phía Tuấn. Nhưng đồng thời, cậu cũng cảm nhận rõ: đây mới chỉ là khởi đầu của một trận chiến lớn hơn.