xuyên không về quá khứ - tôi liền trở thành học bá

Chương 34: Sự sụp đỗ của Nam


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng học vốn ồn ào bỗng im phăng phắc, chỉ còn tiếng quạt trần quay kẽo kẹt. Những tờ giấy photo chứa đầy “bằng chứng” nằm rải rác trên bàn, như những mũi dao đang đâm thẳng vào Nam. Ánh mắt của cả lớp lúc này không còn là tò mò hay nghi ngờ nữa, mà đã trở thành phán xét.

Nam đứng đó, bàn tay run run siết chặt lấy mép bàn, gương mặt trắng bệch như tờ giấy. Tất cả những gì cậu ta từng xây dựng – hình ảnh “học bá” lạnh lùng, đầy quyền lực, cùng phe cánh trung thành – trong phút chốc bị đánh sập.

– Nam… cậu thật sự… làm vậy sao? – một bạn nữ từng ở phe cậu ta lên tiếng, giọng đầy thất vọng.
– Mình… mình không… – Nam lắp bắp, nhưng chẳng có lời nào đủ sức để phủ nhận khi bằng chứng và nhân chứng đều rành rành.

Một vài người trong “phe Nam” bắt đầu lặng lẽ rời đi, quay lại chỗ ngồi. Sợi dây liên kết vốn chỉ tồn tại nhờ niềm tin vào “uy tín” của Nam giờ đã tan rã. Những tiếng xì xào nổi lên:
– Hèn gì lần trước Tuấn bị làm khó…
– Thì ra đứng sau đều là Nam…
– Mình chẳng ngờ cậu ta lại thủ đoạn vậy…

Thầy chủ nhiệm ngồi trên bục, nét mặt nặng nề. Thầy không trách mắng ngay, nhưng cái lắc đầu chậm rãi đủ để khiến Nam cảm thấy như cả thế giới đang quay lưng.

Tuấn thì không nói thêm gì. Cậu chỉ ngồi xuống, gương mặt bình thản nhưng ánh mắt vẫn giữ sự sắc lạnh. Cậu biết: đòn này đã triệt hạ Nam, nhưng đồng thời trong sâu thẳm, Tuấn cảm thấy một khoảng trống. Sự hả hê không hề kéo dài, thay vào đó là cảm giác bất an.

Sau giờ học, lớp học như một chiến trường vừa qua cơn bão. Phe Nam chính thức tan rã, không ai còn dám công khai đứng về phía cậu ta nữa. Nam lặng lẽ thu dọn sách vở, ánh mắt đỏ hoe, nhưng không khóc. Trong thoáng chốc, Tuấn nhìn thấy trong đôi mắt ấy một tia sáng khác – không phải sự bại trận, mà là nỗi oán hận ngấm ngầm.

Lan ngồi gần Tuấn, khẽ nói:
– Có lẽ mọi chuyện kết thúc rồi… Tuấn thắng rồi.
Nhưng Tuấn không gật đầu. Cậu thầm nghĩ: Không. Đây chưa phải kết thúc. Nam không phải kiểu người dễ dàng buông bỏ. Và khi một con thú bị dồn đến đường cùng… nó sẽ nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Bên ngoài hành lang, khi Nam bước đi, có một bóng người lạ chặn lại, thì thầm vào tai cậu ta điều gì đó. Nam khựng lại, ánh mắt lóe lên tia hy vọng yếu ớt. Cậu gật đầu, rồi cả hai cùng rời đi. Không ai trong lớp biết chuyện đó, chỉ có Tuấn – ngồi gần cửa sổ – thoáng thấy cảnh tượng ấy, và lòng cậu bỗng chùng xuống.

Một cơn gió lạnh lùa qua. Trong lớp, không ai nói gì thêm, nhưng bầu không khí vẫn căng thẳng. Bề ngoài, Nam đã sụp đổ. Nhưng trong bóng tối, một mối nguy cơ mới dường như đang được gieo mầm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×