Sau buổi học đầy sóng gió, lớp học nhanh chóng rơi vào một sự im lặng kỳ lạ. Ai cũng nghĩ mọi chuyện đã ngã ngũ: Nam thất thế, Tuấn chính thức trở thành “học bá” không thể lay chuyển. Nhưng sâu trong lòng Tuấn, linh cảm vẫn mách bảo cậu rằng, bức màn chưa hề khép lại.
Chiều hôm ấy, trên con đường vắng sau trường, Nam bước đi với đôi vai nặng trĩu. Cậu ta đã mất tất cả – uy tín, phe cánh, sự kính nể của bạn bè. Ánh nắng chiều trải dài, nhuộm đôi mắt Nam thành một màu u ám. Nhưng đúng lúc ấy, một bóng người từ phía gốc cây già chậm rãi bước ra.
Đó là một nam sinh khóa trên, cao lớn, gương mặt sắc lạnh. Anh ta khoanh tay, dựa vào thân cây, nhìn Nam như thể đã chờ từ lâu.
– Thất vọng lắm phải không? – giọng anh ta trầm trầm, đầy mỉa mai.
Nam ngẩng đầu, hơi cảnh giác:
– Anh là ai?
Người kia nở một nụ cười nhạt.
– Gọi anh là “Khánh” cũng được. Anh không quan trọng. Quan trọng là… anh biết em đang cần gì.
Nam siết chặt nắm tay.
– Tôi chẳng cần gì cả. Tôi đã thua rồi.
– Thua? – Khánh nhướng mày – Em chỉ thua một trận thôi, không phải cả cuộc chiến. Cái thằng Tuấn đó, em nghĩ nó thật sự có thể một mình giữ vững ngôi “học bá” à? Nhầm rồi. Ở ngôi trường này, luôn có những người không muốn kẻ khác ngồi mãi trên đỉnh.
Nam ngạc nhiên, trong đôi mắt ánh lên một tia sáng kỳ lạ.
– Ý anh là…?
– Ý anh là… nếu em muốn gỡ lại danh dự, anh sẽ giúp. Nhưng đổi lại, em phải nghe theo kế hoạch của anh. – Khánh nói chậm rãi, từng chữ như đè nặng trong không khí.
Nam im lặng. Trong giây lát, gương mặt cậu ta vẫn còn đượm vẻ thất bại. Nhưng rồi đôi mắt từ từ thay đổi – nỗi oán hận như được thắp thêm lửa.
– Anh muốn gì?
Khánh bật cười, nụ cười sắc lạnh.
– Đơn giản thôi. Anh muốn chứng kiến lớp em hỗn loạn hơn nữa. Và Tuấn… phải trả giá.
Một cái bắt tay diễn ra dưới ánh chiều tà. Đó là cái bắt tay không hề bình thường – nó giống như khởi đầu của một âm mưu mới, một tầng sóng ngầm đang chờ trào lên cuốn phăng tất cả.
Trong khi đó, ở ký túc xá, Tuấn ngồi trước bàn học, ngẩn ngơ nhìn trang vở trắng. Trong đầu cậu vẫn hiện lên cảnh tượng buổi chiều – khoảnh khắc Nam đi cùng một kẻ lạ mặt ra khỏi sân trường. Tuấn chợt rùng mình, tim đập nhanh.
Ai vậy? Và tại sao Nam lại gật đầu?
Câu hỏi không lời đáp ấy treo lơ lửng trong tâm trí cậu, như điềm báo cho một cơn bão sắp ập đến.