Sáng hôm đó, Lạc Tinh Vy như thường lệ bước ra khỏi căn hộ nhỏ của mình, mắt còn lim dim vì thiếu ngủ. Cô vừa kết thúc một ca làm thêm muộn ở quán cà phê gần trường, vừa chạy vội đến lớp học buổi sáng. Những bước chân hối hả, cùng tiếng dép va vào nền gạch réo rắt, khiến cô cảm thấy như cả thành phố đang thúc giục cô đi nhanh hơn.
“Chắc hôm nay sẽ lại là một ngày bình thường…” cô thầm nghĩ, rồi liếc nhìn chiếc điện thoại sáng rực trên tay. Màn hình hiện thông báo email từ giáo viên hướng dẫn: “Bài tập hôm nay cần nộp trước 12 giờ trưa.”
Tinh Vy lẩm bẩm: “Trời ạ, sao lúc nào cũng trễ hẹn thế này nhỉ… Phải làm sao để vừa đến lớp, vừa nộp bài kịp…” Cô vừa đi vừa cố ghi nhớ các ý chính cho bài tập, đầu óc loạn xạ đến mức quên hẳn nơi mình đang đi.
Và rồi… tai nạn xảy ra.
Một chiếc xe đạp từ phía ngược chiều lao tới, cô vội nhảy sang một bên, nhưng đồng thời vấp phải viên gạch lỏng lẻo trên vỉa hè. Cả người cô lao về phía trước, tay đánh vào thành lan can cũ kỹ bên đường, và điện thoại bay ra khỏi tay, rơi thẳng xuống một… hố cát nhỏ.
“Á…!” Lạc Tinh Vy hét lên, cảm giác choáng váng tràn khắp cơ thể. Cô chống tay xuống đất, cố đứng dậy, nhưng không hiểu sao, chân mình cứ như bị hút vào mặt đất. Cô giãy dụa, cố gắng nhấc lên, thì… một luồng sáng chói lòa bỗng phát ra từ hố cát, trùm lấy toàn thân cô.
Mắt cô hoa lên, mọi thứ xung quanh quay cuồng. Tiếng xe, tiếng chim, tiếng người… đều biến mất, thay bằng một khoảng trống trắng xóa, mùi đất ẩm trộn với hương hoa lạ bay vào mũi.
“Đ… đây là đâu?!” Lạc Tinh Vy hét lên, nhưng tiếng hét chỉ vang lên trong chính đầu mình, không ai nghe thấy. Cô nhìn xung quanh, nhưng chỉ thấy mây trắng bồng bềnh, ánh sáng dịu dàng nhưng lạ lẫm chiếu xuống, khiến cô vừa sợ hãi, vừa tò mò.
Và rồi, trước mắt cô, mặt đất dần hiện ra. Một con đường đất đỏ, hai bên là những căn nhà mái ngói nâu cũ kỹ, khói bếp bay lên nhẹ nhàng, người dân mặc áo vải, bước đi thong thả. Không gian hoàn toàn khác với thành phố hiện đại mà cô vừa rời đi.
Tinh Vy há hốc mồm. “Chẳng lẽ… mình… xuyên không?” Cô lẩm bẩm, tay ôm chặt đầu, vừa sợ hãi vừa không tin nổi.
Một cậu bé khoảng mười tuổi chạy qua, nhìn thấy cô, há hốc mồm: “Chị… chị là ai? Sao trông lạ quá vậy?”
Cô lắp bắp: “T… tớ… tớ… ừm… tôi… tôi lạc đường!”
Cậu bé nhíu mày: “Lạc đường? Chị từ đâu tới mà không biết đường về nhà?”
Tinh Vy lắc đầu, không biết trả lời ra sao. Thế giới này hoàn toàn xa lạ với cô, từ ngôn ngữ, trang phục cho tới cách con người sống. Cô cố nhìn quanh, mong tìm dấu hiệu quen thuộc, nhưng tất cả đều lạ lẫm đến mức cô có thể khóc.
“Được rồi, cứ bình tĩnh… mình phải tìm cách sống sót trước đã.” Cô tự nhủ, cố hít thở sâu. Cái đầu hiện đại của cô bắt đầu hoạt động: “Mình phải tìm một nơi trú chân, ăn uống, rồi… tìm cách quay về.”
Tinh Vy bước đi dọc theo con đường đất. Cô vừa đi vừa quan sát, để ý mọi thứ xung quanh. Những mái nhà bằng gỗ nâu, những giỏ tre đựng rau, những chiếc xe bò kéo chở hàng… tất cả đều mang một vẻ bình dị, nhưng cũng khiến cô bối rối.
Vừa đi, cô vừa nghĩ: “Ít nhất mình phải tìm một người hiểu mình… hoặc ít ra, biết nói tiếng mình hiểu.”
Và rồi, trước mắt cô, một sự kiện khiến tim cô đập nhanh: một cánh cửa gỗ mở ra, và từ bên trong, một chàng trai trẻ bước ra. Anh cao, dáng vẻ thư sinh, áo choàng màu lam nhạt, khuôn mặt lạnh lùng nhưng toát lên khí chất tao nhã. Đôi mắt anh nhìn thẳng về phía cô, như thể đã đoán trước sự xuất hiện của cô từ trước.
“Người lạ?” Chàng trai hỏi, giọng trầm, không cười.
Tinh Vy lắp bắp: “T… tôi… tôi… ừm… lạc đường ạ….”
Anh nhíu mày, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa tò mò. “Lạc đường? Ở nơi này không thể tự nhiên xuất hiện… Cô là người từ đâu?”
Tinh Vy run rẩy, cố giải thích nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Cô chỉ biết một điều: nếu không được giúp đỡ, cô sẽ chẳng biết sống ra sao ở nơi này.
“Được rồi, vào trong đi.” Chàng trai nói, giọng lạnh lùng nhưng không hề thô. “Có thể cô cần nghỉ ngơi và ăn uống. Không nên đi lang thang ngoài đường một mình.”
Tinh Vy không tin vào mắt mình. “Th… thật sao? Tôi… tôi không quen ai hết… Nhưng… cám ơn…”
Cô bước theo anh vào trong, mắt vẫn không rời căn nhà gỗ cổ kính. Bên trong, mọi thứ đều gọn gàng, sạch sẽ nhưng giản dị. Có một bàn gỗ, vài chiếc ghế, và một bếp nhỏ vẫn đang bốc khói. Hương thơm của cơm nóng, rau củ xào nhẹ bay vào mũi, khiến cô cảm thấy vừa đói vừa lạ lẫm.
Chàng trai dẫn cô đến một chiếc ghế, ra hiệu: “Ngồi đi. Tôi sẽ mang nước và thức ăn cho cô.”
Tinh Vy ngồi xuống, tim đập loạn nhịp. Cô nhìn quanh, cố gắng nhớ lại mọi thứ: “Mình… mình phải tìm cách sống sót, phải tìm manh mối về thế giới này… Và… anh ấy… chắc là người mình phải nhờ cậy rồi.”
Bấy giờ, chàng trai quay ra bếp, tay cầm một chiếc bình gốm nhỏ rót nước ấm, đặt trước mặt cô. Anh hỏi: “Cô không ăn quen gì ở đây sao? Nếu không thích, cứ từ từ thử.”
Tinh Vy nhìn chiếc bát, cảm giác vừa sợ hãi vừa biết ơn. Cô hít một hơi sâu, mím môi, rồi… nhấc đũa lên. Vị cơm, vị rau, vị nước xương nhạt… tất cả đều lạ, nhưng cũng khiến cô thấy một cảm giác bình yên khó tả.
“Cám ơn… tôi… tôi sẽ cố thích nghi.” Cô nói, vừa mỉm cười vừa cố gắng trấn tĩnh.
Chàng trai gật đầu, ánh mắt thoáng chút tò mò: “Cô dường như không giống người ở đây. Khác với tất cả những gì tôi từng thấy.”
Tinh Vy cười trừ: “Đúng vậy… Tôi… tôi cũng không hiểu mình đến đây như thế nào…”
Im lặng. Hai người nhìn nhau. Một khoảng lặng vừa lạ vừa quen, như thể cả hai đều nhận ra rằng đây không phải là một cuộc gặp gỡ bình thường.
Tinh Vy hít sâu, tự nhủ: “Được rồi… Lạc Tinh Vy, từ giờ trở đi, đây là thế giới của cậu. Hãy mạnh mẽ, bình tĩnh, và… học cách sống ở nơi này.”
Bên ngoài, mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, rọi xuống hai con người đang đối diện nhau trong căn phòng nhỏ. Một khởi đầu mới – vừa kỳ lạ, vừa hứa hẹn – đang mở ra trước mắt cô.
Tinh Vy không biết, nhưng trong trái tim cô, một cảm giác bất an pha lẫn háo hức dâng lên. Một thế giới hoàn toàn mới đang chờ cô khám phá… và một chàng trai bí ẩn, lạnh lùng nhưng không hẳn tàn nhẫn, sẽ trở thành người dẫn dắt cô trong hành trình ấy.
Và thế là, chuyến phiêu lưu của Lạc Tinh Vy bắt đầu – từ một thành phố hiện đại náo nhiệt, đến một thị trấn cổ xưa, nơi cô sẽ học cách sống, yêu thương và… tìm ra chính mình.