Sáng hôm sau, Lạc Tinh Vy thức dậy với cảm giác đầu óc còn lâng lâng. Căn phòng nhỏ cô ở hôm qua vẫn còn nguyên vẹn, với ánh sáng nhè nhẹ xuyên qua cửa sổ bằng giấy. Cô ngồi dậy, xoa xoa mắt, nhìn quanh căn phòng lần nữa. Mọi thứ thật giản dị: chiếc giường trải chiếu rơm, bàn gỗ nhỏ, vài chiếc ghế kê gọn gàng và bếp lò vẫn còn âm ấm.
“Ừm… được rồi… mình phải bình tĩnh. Cố gắng nhớ cách sống ở đây.” Cô thầm nhủ, nhưng vừa định đứng dậy thì phát hiện… đôi chân mình vẫn yếu ớt sau sự cố hôm qua. Mỗi bước đi đều khiến tim cô đập nhanh vì sợ ngã lần nữa.
Chàng trai hôm qua – người mà cô mới gặp – không xuất hiện trong phòng. Có lẽ anh đang bận việc gì đó ở bên ngoài. Cô tự nhủ: “Mình nên ra ngoài tìm hiểu thị trấn này một chút. Ít nhất phải biết đường, để còn ăn uống, tránh bị lạc.”
Tinh Vy cẩn thận mở cửa bước ra. Làn gió sáng đầu ngày thổi vào mặt, mang theo mùi đất ẩm, hương cỏ và thoảng chút khói bếp từ những ngôi nhà xung quanh. Cô hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh.
Ngay khi đặt chân xuống con đường đất đỏ, cô lập tức nhận ra mọi thứ quá khác so với tưởng tượng. Trên đường, vài người dân mặc áo vải đơn giản, đang chở hàng bằng xe bò, vừa đi vừa trò chuyện râm ran. Một bà cụ lúi húi quét sân, vài cậu bé chạy qua cười đùa, còn một chú chó nhỏ nhảy nhót bên hông nhà.
Tinh Vy đi vài bước, miệng lẩm bẩm: “Phải… phải hòa nhập thôi… nhưng mình nhìn gì cũng lạ hết. Mà mọi người nhìn mình… cũng lạ lắm. Họ đang nhìn mình thế này là sao nhỉ?”
Cô mới đi được vài bước thì một nhóm trẻ con chạy qua, cười khúc khích: “Chị lạ quá kìa! Chị từ đâu đến vậy?”
Tinh Vy sững người: “Ơ… tớ… tớ chỉ… đang đi dạo thôi…”
Nhóm trẻ con nhìn nhau, rồi một cậu nhóc cất giọng: “Chị không biết đường về à? Hay chị là người từ… xa xôi đến?”
Tinh Vy cắn môi, vừa sợ vừa buồn cười. “À… ừ… tớ… cũng không biết nữa…” Cô nghĩ thầm: “Ừm… phải làm quen với phong tục thôi. Nếu cứ bối rối thế này, chắc chắn sẽ bị dân làng coi là kỳ quặc mất.”
Cô tiếp tục đi, cố gắng giữ vẻ tự nhiên. Nhưng mọi thứ càng đi càng khiến cô choáng váng: tiếng bánh xe bò, tiếng người trao đổi, mùi thức ăn từ bếp nhà hàng xóm… tất cả đều quá lạ lẫm.
Đang lơ đãng thì cô nghe tiếng gọi: “Này, cô gái!”
Tinh Vy quay lại, thấy chàng trai hôm qua đứng trước cửa nhà, ánh mắt lạnh lùng nhưng có phần nghiêm nghị. Anh bước tới, dáng đi uyển chuyển nhưng đầy sức mạnh.
“Cô đi đâu mà không báo trước? Thị trấn này không phải nơi an toàn cho người lạ lang thang.” Anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng nghiêm túc.
Tinh Vy hớn hở lẩm bẩm: “Ôi may quá… mình gặp anh rồi.” Cô cố gắng không để giọng nói run lên. “À… tớ chỉ… muốn… đi dạo một chút thôi.”
Anh nhíu mày: “Đi dạo? Ở đây không phải thành phố để đi dạo tự do như vậy. Cô không quen phong tục, biết đâu sẽ gặp rắc rối.”
Tinh Vy cười cười, vừa bối rối vừa cảm thấy thú vị: “Ừ… tớ sẽ cẩn thận. Nhưng… liệu anh có thể dẫn tớ một vòng không?”
Anh nhìn cô một lúc, rồi gật đầu nhẹ: “Được. Nhưng cô phải nghe theo lời tôi, không tự ý đi đâu cả.”
Cô vui mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên. “Cám ơn anh! Tớ hứa sẽ ngoan.”
Hai người bắt đầu đi dọc theo con đường chính của thị trấn. Chàng trai dẫn cô qua những ngôi nhà gỗ, cửa sổ bằng giấy, và những cửa hàng nhỏ bán đồ thủ công. Tinh Vy háo hức quan sát: từng chi tiết nhỏ đều khiến cô ngạc nhiên – từ cách bọn trẻ chơi trò ném đá, người bán hàng nói cười, đến những chiếc giỏ tre đựng rau quả.
“Nhìn mọi thứ thật khác với thành phố… Mọi người sống giản dị mà có vẻ hạnh phúc quá…” Cô thầm nói.
Chàng trai nhún vai, giọng lạnh: “Đây là cuộc sống bình thường. Cô quen sống nơi ồn ào, náo nhiệt, nên thấy lạ là phải.”
Tinh Vy cười, nhưng trong lòng vẫn lo lắng. “Ừ… mình phải học cách sống ở đây thôi…”
Vừa đi, cô bỗng thấy một bà cụ đang mắng một đứa trẻ vì làm đổ giỏ rau. Không hiểu sao, bản năng hiện đại của cô trỗi dậy: “Chị ơi, để tôi giúp cậu bé dọn lại…”
Cô tiến đến, nhặt giỏ rau và sắp xếp lại. Bà cụ quay sang, nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc: “Cô… cô là người lạ sao? Sao biết dọn dẹp như vậy?”
Tinh Vy đỏ mặt, vừa cười vừa lúng túng: “À… tớ chỉ muốn giúp thôi mà…”
Chàng trai đi bên cạnh, ánh mắt khó đoán: “Cô gái này… thật khác người. Không giống dân thị trấn chút nào.”
Tinh Vy nhún vai, thầm nghĩ: “Anh ấy trông lạnh lùng vậy mà cứ theo dõi mình… hơi đáng sợ nhỉ, nhưng chắc là tốt bụng.”
Sau vài giờ đi bộ, chàng trai dẫn cô đến một khu chợ nhỏ. Tiếng rao, tiếng cười, mùi thức ăn, hương hoa… tất cả hòa vào nhau, tạo nên một không khí vừa nhộn nhịp vừa kỳ lạ.
Tinh Vy mắt tròn mắt dẹt, chỉ muốn chạy quanh xem tất cả. Cô kịp nghe một người bán hàng rao: “Rau tươi nè! Củ quả mới hái!”
Cô chạy tới, tò mò hỏi: “Anh… chị… bán cái này là rau gì vậy?”
Người bán hàng cười: “Cô không biết sao? Đây là rau cải, rất ngon.”
Tinh Vy nhìn kỹ, nhón tay ngắm nghía, rồi quay sang chàng trai: “Anh… anh có thể chỉ tớ cách nhận biết rau không? Tớ sợ chọn nhầm.”
Anh thở dài, nhưng trong mắt lóe lên vẻ cưng cười: “Được thôi… Cô học nhanh là tốt. Nhưng đừng động vào thứ gì chưa biết.”
Tinh Vy gật gù, chăm chú lắng nghe, vừa học vừa cười khúc khích. Mỗi lần cô bày ra những cách xử lý “hiện đại” – như so sánh màu sắc, mùi hương – đều khiến người bán hàng kinh ngạc, còn chàng trai đứng bên cạnh thì nhíu mày, nhưng trong lòng dường như thầm ấn tượng.
Đến trưa, hai người tìm đến một quán nhỏ ven đường. Chàng trai gọi thức ăn cho cô, và Lạc Tinh Vy lần đầu được nếm món ăn đúng hương vị cổ đại: cơm nóng, canh rau củ, vài lát cá kho mặn vừa phải.
Cô cắn miếng cơm đầu tiên, mắt sáng lên: “Ngon quá… khác hẳn mì gói và cơm hộp ở thành phố…”
Anh nhìn cô, giọng điềm tĩnh: “Ăn chậm thôi. Ở đây, đồ ăn không phải lúc nào cũng sẵn sàng như thành phố.”
Tinh Vy mỉm cười: “Ừ… tớ sẽ nhớ.” Cô thầm nghĩ: “Mình có thể sống ở đây… nếu có anh ấy dẫn đường.”
Buổi chiều, chàng trai dẫn cô qua vài ngôi nhà khác, giới thiệu một số người dân quen thuộc, giải thích phong tục, cách cư xử, và những điều cần lưu ý để không gây phiền toái.
Tinh Vy vừa học vừa ghi nhớ, đồng thời cố quan sát từng chi tiết nhỏ: từ cách người dân cười, cách họ gật đầu, cho đến cách đặt đồ vật trên bàn. Cô nhận ra rằng, nếu muốn tồn tại ở đây, cô phải nhanh chóng hòa nhập, nhưng nhịp sống này cũng mang lại cảm giác nhẹ nhõm lạ thường.
Trước khi mặt trời lặn, chàng trai dẫn cô trở lại nhà anh. Cô ngồi trên ghế, thở phào, đầu óc rối bời nhưng cũng hào hứng.
“Cảm ơn anh… hôm nay… hôm nay tớ đã học được rất nhiều…” Cô nói, ánh mắt lấp lánh.
Anh gật đầu, giọng vẫn lạnh lùng: “Cô còn nhiều thứ phải học, đừng nghĩ một ngày là đủ. Nhưng… cô làm tốt.”
Tinh Vy đỏ mặt, cười ngượng: “Ừm… tớ sẽ cố gắng.”
Hai người ngồi bên nhau, ánh sáng chiều rọi vào căn phòng, tạo nên một khoảnh khắc yên bình. Dù Tinh Vy vẫn bỡ ngỡ với thế giới cổ đại, nhưng trong lòng cô, một niềm vui lạ lùng đang nảy nở. Cô bắt đầu cảm nhận rằng, không chỉ là học cách sống ở đây, mà còn là… học cách tin tưởng một người khác, một người lạ nhưng đã âm thầm quan tâm cô từ những giây phút đầu tiên.
Và thế là, ngày đầu tiên của Lạc Tinh Vy ở thị trấn cổ đại khép lại – vừa bỡ ngỡ, vừa hài hước, nhưng cũng đầy hứa hẹn. Một hành trình mới đã thực sự bắt đầu, nơi cô sẽ phải thích nghi, khám phá và dần dần mở ra trái tim cho những điều bất ngờ sắp đến.