Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt Lạc Tinh Vy. Cô thở dài, vừa háo hức vừa lo lắng. Sau vài ngày hòa nhập với cuộc sống ở thị trấn, cô đã quen dần với nhịp sống nơi đây, nhưng hôm nay, chàng trai – người luôn theo sát cô – lại thông báo một việc khiến cô vừa bất ngờ vừa hồi hộp:
“Cô sẽ tham gia chuẩn bị cho buổi lễ tế mùa màng vào tuần tới. Đây là một công việc quan trọng trong thị trấn. Nếu làm tốt, cô sẽ được dân làng chấp nhận. Nếu không… sẽ khó hòa nhập.” Anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng nghiêm nghị.
Tinh Vy sững người, mắt mở to: “Ủa… tớ… tớ phải làm gì cơ?”
Anh nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị: “Cô sẽ học cách chuẩn bị lễ vật, trang trí bàn thờ, và phối hợp với dân làng. Không ai được phép sai sót. Đây là truyền thống lâu đời.”
Cô nuốt nước bọt, vừa lo vừa hồi hộp: “Ôi trời… đây là việc lớn… tớ chưa từng làm gì quan trọng thế này…”
Anh thở dài, nhưng ánh mắt dịu lại: “Đừng lo lắng quá. Tôi sẽ hướng dẫn cô từng bước. Nhưng cô phải tập trung.”
Tinh Vy hít một hơi sâu, gật đầu: “Đồng ý! Tớ sẽ cố gắng hết sức.”
Chàng trai dẫn cô đến quảng trường chính của thị trấn, nơi các gia đình đã tụ tập để chuẩn bị lễ tế. Những người lớn mặc trang phục nghiêm chỉnh, tay cầm lễ vật, miệng thì trò chuyện về các nghi thức. Tinh Vy nhìn quanh, mắt sáng rực: “Ôi… mọi thứ… thật tráng lệ…”
Anh giải thích: “Cô cần quan sát trước. Mỗi động tác đều có ý nghĩa riêng. Không được làm sai, nếu không sẽ bị coi là thiếu tôn trọng.”
Tinh Vy gật gù, thầm nhủ: “Được rồi… mình sẽ học chăm chú… dù có vụng về cũng không sao…”
Đầu tiên, cô được giao nhiệm vụ chuẩn bị lễ vật – chọn hoa, trái cây, bánh trái. Cô cẩn thận nhặt từng quả, chọn hoa tươi, nhưng vì chưa quen, vô tình làm rơi vài quả xuống đất.
“Ôi trời… xấu hổ quá…” Cô lẩm bẩm, vừa lúng túng vừa đỏ mặt.
Chàng trai đi nhanh tới, cúi xuống nhặt lễ vật giúp cô, giọng điềm tĩnh: “Cô phải nhẹ nhàng hơn. Lễ vật phải nguyên vẹn.”
Tinh Vy nhìn anh, tim đập nhanh: “Anh ấy… lúc nào cũng ở bên mình… sao lại quan tâm đến từng chi tiết nhỏ vậy nhỉ…”
Tiếp theo, cô được dạy cách trang trí bàn thờ. Những người dân hướng dẫn cô xếp lễ vật theo thứ tự, đặt hoa, bánh trái, nến, và một số vật phẩm truyền thống. Tinh Vy cẩn thận làm theo, nhưng vài lần nhầm chỗ khiến bà Lý – một phụ nữ trong làng – phải chỉnh lại.
“Cô gái trẻ, lễ vật phải đúng vị trí. Đây là truyền thống, không thể tùy tiện.” Bà Lý nhắc nhở, giọng nghiêm túc nhưng không quá gay gắt.
Tinh Vy cúi đầu, đỏ mặt: “Vâng… tớ sẽ chú ý.”
Chàng trai đứng bên cạnh, nhìn cô chỉnh sửa lễ vật, ánh mắt dịu dàng hơn hôm qua: “Cô làm tốt rồi. Chỉ là cần chú ý hơn một chút thôi.”
Tinh Vy mỉm cười, thầm nghĩ: “Anh ấy… luôn khen mình, dù mình vụng về… thật kỳ lạ… nhưng dễ chịu…”
Sau khi hoàn thành bàn thờ, cô được hướng dẫn tham gia chuẩn bị đồ ăn cho lễ tế. Cô được giao nhiệm vụ thái rau, chuẩn bị gia vị và nấu món ăn đơn giản. Dù đã học cách nấu vài ngày trước, hôm nay là lần đầu cô phải nấu với số lượng lớn.
Cô cẩn thận thái rau, nhưng tay vẫn vụng về, vài lát rau bị cắt lệch. Chàng trai cúi xuống, nhặt những lát rau, đặt lại đúng chỗ: “Cô cần tập trung hơn. Nhưng… lần đầu làm, sai chút cũng không sao.”
Tinh Vy đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa thấy ấm lòng: “Anh ấy… sao lúc nào cũng giúp mình… mà không phiền phức… thật dễ chịu…”
Trong khi nấu ăn, cô còn phải học cách nhóm lửa bằng củi, khuấy canh, và phối hợp với những người khác. Mỗi lần làm sai, chàng trai đều nhẹ nhàng chỉ dẫn, giúp cô sửa sai.
Buổi trưa, cô cùng chàng trai và dân làng ngồi ăn dưới ánh nắng dịu. Tinh Vy lần đầu được thưởng thức đầy đủ các món ăn cổ đại, từ cơm nóng, canh rau, thịt kho cho đến bánh trái truyền thống. Cô ăn chậm rãi theo lời dặn của chàng trai, vừa nhai vừa quan sát xung quanh.
Anh ngồi đối diện, thỉnh thoảng nhắc cô: “Ăn chậm thôi. Mỗi món ăn đều có ý nghĩa. Cô nên học cách thưởng thức.”
Tinh Vy gật gù, vừa ăn vừa cười: “Ừ… tớ sẽ nhớ.” Trong lòng cô, cảm giác an toàn và ấm áp lan tỏa. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự khác biệt giữa cuộc sống hiện đại và đời sống bình dị nơi đây.
Buổi chiều, cô tiếp tục học cách phối hợp với dân làng: xếp bàn lễ, bày cờ, chuẩn bị nến và hoa. Mỗi lần làm sai, cô đều được chàng trai hướng dẫn tận tình. Một lần, khi cô định đặt cờ sai vị trí, anh nhẹ nhàng chỉnh lại: “Cô phải nhớ, vị trí của từng vật phẩm đều có ý nghĩa. Cô không được đặt tùy tiện.”
Tinh Vy đỏ mặt, tim đập nhanh: “Anh ấy… sao lúc nào cũng quan sát mình… thật lạ… nhưng dễ chịu…”
Khi công việc chuẩn bị hoàn tất, chàng trai dẫn cô đi quanh thị trấn để quan sát mọi thứ. Tinh Vy vừa tò mò vừa háo hức, nhưng mỗi lần gặp khó khăn, anh đều nhẹ nhàng hướng dẫn.
“Nhớ nhé, khi trao đổi với dân làng, phải lịch sự. Họ coi trọng lễ nghĩa và truyền thống.” Anh giải thích, giọng điềm tĩnh.
Tinh Vy gật đầu: “Được rồi, mình sẽ cố gắng. Nhưng anh ấy… sao lúc nào cũng quan tâm mình thế này nhỉ…?”
Chiều tối, khi mặt trời dần lặn, hai người trở về nhà. Tinh Vy mệt nhưng hào hứng. Cô ngồi trên ghế, nhìn ra ngoài trời, nơi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả thị trấn.
“Ngày hôm nay… thật tuyệt vời. Mình đã học được rất nhiều… và… được anh ấy giúp đỡ rất nhiều.” Cô thầm thì. Trong lòng, cô cảm thấy một niềm vui lạ thường, vừa hài hước vì vụng về, vừa ấm áp vì được quan tâm.
Chàng trai đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng hơn, giọng điềm tĩnh: “Ngày mai sẽ còn nhiều thứ phải học. Nhưng cô đã tiến bộ rất nhiều hôm nay.”
Tinh Vy đỏ mặt, thầm nghĩ: “Anh ấy… lạnh lùng mà quan tâm… thật kỳ lạ… nhưng mình lại thấy vui.”
Đêm xuống, Tinh Vy nằm trên giường, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, lòng tràn đầy hy vọng. Một thế giới mới, một cuộc sống mới, và… một con người lạ nhưng quan trọng đang dẫn dắt cô.
Cô nhắm mắt lại, tự nhủ: “Ngày mai sẽ là một ngày mới, và mình sẽ tiếp tục học cách sống, học cách yêu thương, và… khám phá những điều bất ngờ nơi đây.”