xuyên không về thời đại tình yêu

Chương 4: Học cách sống


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng nhẹ xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt Lạc Tinh Vy. Hôm nay là ngày thứ hai cô sống ở thị trấn cổ đại, và cô cảm thấy trong lòng vừa háo hức vừa lo lắng. Sau lễ hội hôm qua, cô nhận ra rằng nếu muốn tồn tại, cô không chỉ phải thích nghi với phong tục mà còn phải học cách sống, sinh hoạt, thậm chí là làm việc như người dân nơi đây.

Tinh Vy hít một hơi thật sâu, ngồi trên mép giường và thầm nhủ: “Được rồi, Lạc Tinh Vy, hôm nay mình phải tiến bộ hơn. Phải biết nấu ăn, biết chăm sóc bản thân, biết hòa nhập… và… đừng làm anh ấy phải lo lắng quá nhiều.”

Cô đứng dậy, nhìn quanh căn phòng. Bếp lò vẫn còn âm ấm từ hôm qua, bên cạnh là vài dụng cụ nhà bếp bằng gỗ và tre. Cô bước tới, tò mò sờ vào chiếc nồi đất, nhớ đến những bữa ăn hiện đại với nồi điện, lò vi sóng. Cô cười thầm: “Không biết mình có làm được không… nhưng ít nhất mình phải thử.”

Khi Tinh Vy bước ra ngoài, chàng trai hôm qua đã đứng chờ sẵn, mặc áo choàng lam nhạt, ánh mắt nhìn cô nghiêm nghị nhưng ẩn ý quan tâm.

“Cô dậy sớm, hôm nay sẽ học cách nấu ăn và làm việc với dân làng. Cô nên quan sát kỹ và làm theo hướng dẫn.” Anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng rõ ràng.

Tinh Vy gật đầu: “Đồng ý! Tớ sẽ ngoan.” Cô thầm nghĩ: “Anh ấy… lạnh lùng mà quan tâm quá mức… nhưng ít ra hôm nay mình sẽ học được nhiều thứ.”

Chàng trai dẫn cô đến khu vườn nhỏ phía sau nhà. Ở đó, dân làng đã bắt đầu công việc buổi sáng: hái rau, tưới nước, chuẩn bị các nguyên liệu cho bữa ăn tập thể.

“Đây là vườn rau của chúng tôi. Cô nên học cách chọn rau, tưới nước, và chăm sóc cây. Nếu cô muốn sống ở đây, điều cơ bản nhất là phải biết tự chăm sóc bản thân và giúp đỡ người khác.” Anh giải thích, giọng điềm tĩnh nhưng không quên nhấn mạnh.

Tinh Vy nhìn quanh, thấy các loại rau xanh tươi mơn mởn, còn có vài cây hoa nhỏ nở rực rỡ. Cô thầm nhủ: “Wow… thật đẹp… và… mình sẽ học được cách chăm sóc chúng.”

Anh trao cho cô một cái giỏ tre và một cái bình tưới nước nhỏ. “Bắt đầu với việc tưới rau trước. Nhìn kỹ và làm theo cách dân làng làm. Không được vội vàng.”

Tinh Vy cười, vừa hồi hộp vừa háo hức. Cô cúi xuống, cẩn thận nhấc bình nước, tưới từng cây, nhưng vô tình tưới quá mạnh, đất bắn lên váy.

“Ôi trời… xấu hổ quá…” Cô thốt lên, mặt đỏ bừng.

Chàng trai đi nhanh đến, cúi xuống, nhặt một ít đất rơi trên váy cô và lau nhẹ: “Cô phải nhẹ nhàng thôi. Tưới nước như thế sẽ làm cây và đất rối tung.”

Tinh Vy nhìn anh, vừa buồn cười vừa thấy ấm lòng: “Anh ấy… cứ như đang quan sát mình từng chi tiết nhỏ…”

Sau khi tưới rau xong, chàng trai dẫn cô đến bếp ngoài trời, nơi một vài phụ nữ đang chuẩn bị bữa trưa. Anh giới thiệu: “Đây là bà Lý, người sẽ dạy cô nấu ăn. Cô cần học cách thái rau, nêm gia vị và nấu canh.”

Bà Lý gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị nhưng hiền hậu: “Cô gái trẻ, nếu muốn sống lâu ở đây, phải học cách nấu ăn đúng chuẩn. Không ai nấu hộ cả đời cho cô.”

Tinh Vy đỏ mặt, cúi đầu: “Vâng… tớ sẽ cố gắng.”

Bà Lý đưa cho cô một con dao nhỏ và vài củ cải, rau. “Bắt đầu từ những thứ đơn giản. Cắt đều tay, không vụng về.”

Tinh Vy cẩn thận, vừa cắt vừa lẩm bẩm: “Được rồi… bình tĩnh… chậm rãi… không được cắt tay…” Nhưng đúng lúc cô tập trung thái rau, một cú mạnh tay khiến củ cải bật ra, rơi xuống đất.

“Ôi trời…” Cô thốt lên, mắt tròn xoe.

Chàng trai bước tới, nhặt củ cải lên, lau sạch và đặt lại: “Cô cần tập trung. Nhưng… lần đầu thì sai chút cũng không sao.” Anh cười khẽ, ánh mắt dịu dàng hơn hôm qua.

Tinh Vy đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa thấy vui: “Anh ấy… sao lúc nào cũng giúp mình… mà không tỏ ra phiền phức?”

Trong lúc nấu ăn, Tinh Vy còn phải học cách nhóm lửa bằng củi, khuấy canh, nêm gia vị. Mỗi lần làm sai, chàng trai đều nhẹ nhàng sửa cho cô, không mắng, chỉ dạy tận tình. Cô vừa học vừa cười khúc khích vì mọi thứ quá lạ lẫm: “Không biết mình sẽ quen với cuộc sống này khi nào… nhưng hôm nay chắc chắn học được nhiều thứ rồi.”

Anh đứng bên cạnh, quan sát từng động tác của cô, đôi mắt lạnh lùng nhưng ánh lên một sự quan tâm lặng lẽ. Khi cô lỡ tay làm đổ một ít nước canh, anh cúi xuống, nhẹ nhàng nhấc tay cô lên: “Không sao. Chỉ là canh. Nhưng lần sau phải cẩn thận.”

Tinh Vy đỏ mặt, tim đập nhanh: “Anh ấy… nhìn mình như thế… thật là… lạ nhưng dễ chịu…”

Buổi trưa, khi bữa ăn chuẩn bị xong, cả hai cùng dân làng ngồi ăn dưới ánh nắng dịu. Tinh Vy lần đầu được thưởng thức đầy đủ các món ăn cổ đại, từ cơm nóng, canh rau, thịt kho cho đến những món ăn đường phố nhỏ. Cô ăn chậm rãi theo lời dặn của chàng trai, vừa nhai vừa quan sát xung quanh.

Chàng trai ngồi đối diện, thỉnh thoảng nhắc cô: “Ăn chậm thôi. Nấu ăn ở đây không giống thành phố. Mỗi món ăn đều có quy tắc riêng.”

Tinh Vy gật gù, vừa ăn vừa cười: “Ừ… tớ sẽ nhớ.” Trong lòng cô, cảm giác an toàn và ấm áp lan tỏa, lần đầu cô cảm nhận rõ sự khác biệt giữa cuộc sống hiện đại và đời sống bình dị nơi đây.

Buổi chiều, chàng trai dẫn cô đi quanh thị trấn để học cách sinh hoạt: mua đồ, trao đổi với dân làng, quan sát các phong tục. Tinh Vy vừa tò mò vừa lo lắng, nhưng mỗi lần gặp khó khăn, anh đều nhẹ nhàng hướng dẫn.

“Nhớ nhé, khi trao đổi với người lớn, phải cúi đầu và nói lời lịch sự. Người dân nơi đây rất coi trọng lễ nghĩa.” Anh giải thích, giọng điềm tĩnh.

Tinh Vy gật đầu, thầm nhủ: “Được rồi, mình sẽ cố gắng. Nhưng anh ấy… sao lúc nào cũng quan tâm mình thế này nhỉ…?”

Khi mặt trời bắt đầu lặn, hai người trở về nhà. Tinh Vy mệt nhưng hào hứng. Cô ngồi trên ghế, nhìn ra ngoài trời, nơi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả thị trấn.

“Ngày hôm nay… thật tuyệt vời. Mình đã học được rất nhiều…” Cô thầm thì. Trong lòng, cô cảm thấy một niềm vui lạ thường, vừa hài hước vì vụng về, vừa ấm áp vì được quan tâm.

Chàng trai đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng hơn, giọng điềm tĩnh: “Ngày mai sẽ còn nhiều thứ phải học. Nhưng cô đã tiến bộ rất nhiều hôm nay.”

Tinh Vy đỏ mặt, thầm nghĩ: “Anh ấy… lạnh lùng mà quan tâm… thật kỳ lạ… nhưng mình lại thấy vui.”

Đêm xuống, Tinh Vy nằm trên giường, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, lòng tràn đầy hy vọng. Một thế giới mới, một cuộc sống mới, và… một con người lạ nhưng quan trọng đang dẫn dắt cô.

Cô nhắm mắt lại, tự nhủ: “Ngày mai sẽ là một ngày mới, và mình sẽ tiếp tục học cách sống, học cách yêu thương, và… khám phá những điều bất ngờ nơi đây.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×