Hai mươi tấm Truyền Tống phù, Tuyết Mịch đã chơi hết trong một ngày, dù cho y kích phát ở bất kỳ góc nào trong Thần Điện thì cuối cùng đích đến vẫn là chỗ của Thời Uyên, cũng không biết có phải là vì kết giới của Thần Điện không nhưng có một lần Tuyết Mịch còn muốn truyền tống ra bên ngoài Thần Điện, kết quả lại rơi lên người Thời Uyên.
Không phải bị Thời Uyên giữa đường bắt được thì cũng là rơi xuống ngay trên người Thời Uyên, đến tối, y dùng tấm phù cuối cùng thì đập thẳng vào bồn tắm của Thời Uyên.
Ngay cả linh phó đi ngang qua cũng nghe thấy âm thanh rơi xuống nước rất lớn, sau đó là tiếng cười khanh khách của Tiểu Long Quân vọng lại.
Cả Thần Điện, mặc dù ngoài mặt mọi người không dám dị nghị lung tung nhưng trong lòng đều cảm khái, Thần Quân đúng là tốt tính, có tính nhẫn nại như vậy, mặc cho Tiểu Long Quân đùa nghịch nhưng lại không tức giận chút nào.
Truyền Tống phù đã bị Tuyết Mịch chơi hết trong một ngày, hôm sau lại chạy ra ngoài mua, một lần mua này là mua trên trăm tấm, còn mua cả những loại phù lộn xộn khác nữa.
Hôm qua Tuyết Mịch còn không biết phù chú lại chơi vui như vậy cho nên chỉ mua cho mình Truyền Tống phù, những thứ còn lại đều tặng cho Hoa Triều và Phồn Lũ hết, nhưng chơi rồi mới phát hiện thì ra tu vi không đủ thì có thể dùng bùa chú bù vào, vì thế những công kích phòng thủ thậm chí một đống phù trên trời dưới đất kia, trong tiệm có thì y đều mua hết.
Hoa Triều kiềm lòng không được vừa nhìn sang Tuyết Mịch đang chọn phù chú bên cạnh vừa dán lên người Phồn Lũ nói chuyện với hắn ta: “Ngươi nói xem nếu cho Tiểu Long Quân chơi thêm vài ngày nữa, có khi nào Thần Quân sẽ đánh chết hai chúng ta không?”
Phồn Lũ rời xa hắn ta nửa bước: “Là ngươi, không phải ta.”
Hoa Triều quay đầu lại trừng mắt với hắn ta, tốt xấu gì cũng đã cùng nhau bộc lộ hết tài năng trong cuộc tuyển chọn mới lên được thang trời, có thể nào yêu đồng bào một tí được không?
Nếu như hỏi tâm trạng lúc này của Hoa Triều vậy thì chắc chắn là đừng hỏi, hỏi chỉ thêm hối hận, ai có thể biết được Tiểu Long Quân lại dùng phù chú chơi đùa như vậy chứ, phải biết là một tấm phù không rẻ chút nào, có rất nhiều người mua để phòng thân, không phải cấp bách thì cũng sẽ không dễ dàng sử dụng đâu.
Còn Tiểu Long Quân của họ hoàn toàn xem nó như một món đồ chơi, nếu như Tiểu Long Quân chơi một mình thì cũng không có gì, đằng này cứ hết lần này đến lần khác kéo Thần Quân chơi cùng, thật sự Hoa Triều rất lo lắng hôm nào đó Thần Quân không còn nhẫn nại, sẽ treo kẻ bày trò là hắn ta đây lên mất!
Tuyết Mịch phát hiện trong tiệm trừ Truyền Tống phù ra thì còn có một loại Truyền Âm phù nữa nên vội vàng vẫy tay với Hoa Triều: “Hoa Triều ngươi xem đi, ở đây còn có Truyền Âm phù nữa nè.”
Hoa Triều vội vàng bước lên phía trước: “Truyền Âm phù có lẽ không dùng được, nếu như ngươi muốn truyền âm thì có thể hỏi Lạc Linh thử xem trong kho có pháp khí truyền âm nào hay không, nhưng nếu như ngươi thích thì mua một hai tầm để chơi cũng được.”
Tuyết Mịch rất tò mò về những thứ mình chưa thấy, chưa sử dụng qua, cho nên dứt khoát mua hai tấm về, đồng thời cũng ghi nhớ chuyện pháp khí, đợi khi quay về sẽ hỏi Lạc Linh thử, không biết pháp khí chơi có vui như phù chú không.
Lúc Tuyết Mịch mua liên tục thì đôi nam nữ hôm qua đến lấy phù theo thời gian đã hẹn, phục vụ vừa nhìn thấy hai người lập tức đưa tấm phù chú đã được chế tạo xong cho họ, sau đó tiếp tục kéo bàn tính tính số lượng phù chú hôm nay Tuyết Mịch mua.
Ngón tay nhanh như bay lướt trên bàn tính, người phục vụ tính ra một cái giá tổng, bỏ đi vài viên linh thạch lẻ: “Hai mươi bảy viên linh tinh và sáu mươi sáu viên linh châu.”
Phồn Lũ đứng bên cạnh bước lên phía trước trả tiền, Tuyết Mịch thích thú cất số phù chú kia vào nhẫn Tiểu Bạch Long, Hoa Triều thấy Tuyết Mịch mua xong mới đi về phía trước: “Hôm nay Phụng Thần Lâu có tiệc Tiên Ngư.”
Tuyết Mịch tò mò: “Cái gì gọi là tiệc Tiên Ngư?”
Hoa Triều: “Dưới đáy đại dương vô tận có một loài tiên ngư, thân dài trăm trượng, toàn thân trong suốt, có thể nhìn thấy xương từ bề mặt da, mỗi lần mặt trời chiếu xuống biển sẽ thu hút linh tiên rẽ nước bơi lên, hình dạng dưới ánh mặt trời trông như đang phi thăng, vì vậy mới được gọi Cá Linh Tiên, điều quan trọng nhất là thịt Cá Linh Tiên này vô cùng ngon, đặc biệt là thịt ở phần môi cá, cắt thành từng miếng mỏng, rưới thêm nước sốt, đưa vào miệng liền tan, hơn nữa Cá Linh Tiên này sống dưới biển sâu, chỉ có lúc chúng tự rẽ nước xuất hiện mới có thể bắt được, vô cùng hiếm có, cho nên mỗi khi tiệm bắt được một con thì Phụng Thần Lâu sẽ tổ chức tiệc Tiên Ngư.”
Đến bây giờ Tuyết Mịch vẫn chưa được ăn thịt cá, y không kén thức ăn, mỗi ngày Lạc Linh cho ăn gì thì y ăn đó, nhưng đồ ngon thì ai không thích cơ chứ, nghe lời miêu tả của Hoa Triều thì y cũng không kìm lòng được liếm nhẹ môi: “Ngon vậy sao?”
Hoa Triều gật đầu liên tục: “Đương nhiên rồi.”
Phồn Lũ lại nghi ngờ nhìn Hoa Triều: “Vậy làm sao ngươi biết hôm nay có tiệc Linh Ngư?”
Nếu như chỉ có Linh Ngư rẽ nước mới bắt được vậy thì chứng minh nó không tổ chức định kỳ, tên Hoa Triều này ngày nào cũng ở cùng hắn ta và Tiểu Long Quân, làm sao biết được tin tức ngay cả Phồn Lũ cũng không biết được.
Hoa Triều cười hi hi, má lúm đồng tiền hõm sâu vào: “Bởi vì tu vi của ta cao hơn ngươi cho nên nghe xa hơn ngươi đó, ta vừa nghe người ta bàn luận về nó nha.”
Phục vụ đứng bên cạnh nghe thấy vậy thì lên tiếng: “Nếu như muốn đi các vị đây phải nhanh chân nha, đi trễ sợ là không còn nữa, tiệc Linh Ngư này trước giờ luôn có tiếng ở thành Vân Khởi, mỗi lần Phụng Thần Lâu có thu hoạch ở biển thì sẽ gửi thiệp mời cho khách quý của tiệm, không có thiệp mời thì có bao nhiêu linh tinh cũng mua không được đâu.”
Hoa Triều còn cho rằng đến đó là có thể được ăn, nghe vậy thì không kìm được mà chau mày: “Vậy nếu như không có thiệp mời há không phải không được ăn sao?”
Người hầu đây cũng không biết rốt cuộc ba người trước mặt mình có lai lịch thế nào, chỉ là hôm đó thấy thái độ của Hà Đan Các đối diện cung kính với họ nên mới niềm nở như vậy, vì thế đương nhiên lời này cũng không dám nói quá trắng trợn: “Dĩ nhiên hoàn toàn không phải vậy, bộ phận để làm thức ăn của cá Linh Tiên này rất nhiều, nhưng cũng chia ra cực phẩm thứ phẩm, muốn thử thì có thể đặt cọc cho Phụng Thần Lâu, hẹn trước rồi đợi đến lần sau bắt được cá Linh Tiên thì đương nhiên sẽ nhận được thiệp mời, thêm một cái nữa là có vài thế gia vọng tộc trong thành, là người ngay cả Phụng Thần Lâu đều phải xem là khách quý, những người này thì không cần đặt cọc trước mà mỗi lần Phụng Thần Lâu tổ chức tiệc đều sẽ gửi thiệp mời, nếu như họ không đến vậy những bộ phận cực phẩm được để lại sẽ chuyển bán cho những người khác.”
Hoa Triều nhìn sang Tuyết Mịch, đương nhiên đi hay không đi đều do Tiểu Long Quân quyết định.
Tuyết Mịch nhìn sang Phồn Lũ, y còn nhớ Thần Điện lệnh kia, nói là đi đâu cũng được, chỉ là không biết Thần Điện lệnh này hôm nay có thể giúp họ được ăn thịt cá hay không.
Phồn Lũ chỉ đành đáp: “Vậy đi thử xem sao, nếu như đã bán hết thì chỉ có thể đợi lần sau thôi.”
Tuyết Mịch và Hoa Triều gật đầu liên tục, Phồn Lũ thấy vậy thì bật cười, trái tim tan chảy, sao Tiểu Long Quân lại có thể đáng yêu như vậy được chứ, đừng nói là một con cá Linh Tiên, ngay cả nếu như y muốn trân bảo hiếm có trên thế gian này sợ là cũng có vô số người tranh giành cho y.
Được sinh ra ở đỉnh cao của quyền lực nhưng lại ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc như người bình thường, một Tiểu Long Quân như vậy đương nhiên nên được yêu thương hơn người thường.
Ba người chưa đi xa khỏi tiệm bùa chú thì đã bị một nam tử ngăn lại.
Trí nhớ của Tuyết Mịch rất tốt, hôm qua y đã gặp qua người này cho nên bị ngăn lại cũng không hề kinh ngạc, chỉ là nhìn đối phương bằng ánh mắt kỳ lạ.
Hoa Triều và Phồn Lũ chặn trước mặt Tuyết Mịch theo thói quen, cảnh giác nhìn người đang cản đường mình.
Nam nhân vỗ lên người nữ tử bên cạnh như an ủi, lúc này mới lên tiếng: “Tại hạ họ Trác, tên Ưng, hôm qua gặp được tiểu công tử ở Vạn Lục Đường, không ngờ hôm nay lại gặp mặt nữa, bởi vì thấy tiểu công tử quen mặt nên mới mặt dày cản đường, mong tiểu công tử thứ lỗi.”
Hoa Triều híp mắt đánh giá đối phương, có lẽ tu vi của họ cũng không hơn kém gì hắn ta, nhưng y biết bên cạnh Tiểu Long Quân có ảnh vệ nên cũng không mấy lo lắng, nếu đối phương dám có ý đồ xấu mới thật sự là tìm chết: “Tại sao ngươi lại cản đường bọn ta?”
Trác Ưng lấy ra một miếng ngọc bội hình trăng khuyết: “Miếng ngọc này chỉ là miếng ngọc bình thường, thậm chí e là không đáng giá bằng một viên linh thạch, nhưng miếng ngọc này là do mẫu thân ta để lại trước khi qua đời nên có ý nghĩa rất lớn với ta, ta nghĩ dùng miếng ngọc này để thế chấp, mượn tiểu công tử một ít linh tinh.”
Bề ngoài Trác Ưng trông không lớn tuổi cho lắm, là một thanh niên anh tuấn, có thể gần đây buồn rầu chuyện tiền bạc cho nên giữa hai chân mày đã xuất hiện nếp nhăn, nhưng khí chất trên người lại rộng rãi phóng khoáng, cũng không thấy thái độ hèn mọn vì cầu xin người khác, ánh mắt lại vô cùng chân thành, ngược lại khiến người ta có thêm vài phần thiện cảm.
Chỉ là nghe y nói như vậy Hoa Triều lại lên tiếng từ chối theo thói quen, người này e là hai lần thấy Tiểu Long Quân nhà họ vung tay mua phù chú quá rộng rãi nên mới động lòng, bị người khác chặn lại giữa đường để mượn linh tinh, đây đúng là lần đầu tiên gặp.
Nhưng không đợi hắn ta mở miệng thì Phồn Lũ đang đứng bên cạnh đã ngăn lại, lập tức Hoa Triều đã hiểu ý của hắn ta, ý của Tiểu Long Quân họ không quyết định thay được, cho nên Tiểu Long Quân chưa mở miệng từ chối thì họ không thể lên tiếng được.
Thần Quân chọn hai người họ làm người hầu thân cận của Tiểu Long Quân là để ở bên bầu bạn cùng bảo vệ, chứ không phải để ảnh hưởng đến Tiểu Long Quân, nếu như ngày nào đó họ thao túng Tiểu Long Quân vậy thì Thượng thần sẽ không giữ họ lại được nữa.
Hoa Triều không nói gì, đương nhiên Tuyết Mịch sẽ lên tiếng hỏi: “Nhưng ngươi không quen biết ta, ta cho ngươi mượn linh tinh, vậy ngươi sẽ trả lại cho ta rồi lấy ngọc của ngươi về bằng cách nào?”
Trác Ưng vội vàng đáp: “Mong tiểu công tử cho ta địa chỉ để một năm sau ta đến trả tiền rồi lấy miếng ngọc này về.”
Tuyết Mịch nhìn vào miếng ngọc trong tay y: “Vậy nếu như ngươi trốn mất thì sao?”
Trác Ưng thấy tiểu công tử đây hỏi rất nghiêm túc, không hề đùa giỡn lung tung với y, nên lập tức nghiêm mặt trả lời: “Ta nguyện đặt Tâm Ma thệ.”
Nữ tử mang khăn che mặt màu đen đứng bên cạnh nắm lấy cánh tay của Trác Ưng, đôi mắt lộ ra ngoài rất xinh đẹp, chất chứa đầy sự đau lòng và lo lắng, còn có chút áy náy và khó xử đang cố gắng đè nén lại.
Tuyết Mịch nhìn vào đôi mắt y, chân mày của người này hơi đậm, mặc dù đôi mắt rất có thần nhưng không đủ sức sống, quan trọng là y trông hơi đen, nên chỉ có thể xếp ở vị trí vô cùng bình thường trong danh sách thẩm mỹ của Tuyết Mịch, cho nên không muốn để ý tới người này ngay từ ánh nhìn đầu tiên rồi.
Y còn ngửi được một mùi hương chua chua trên người của vị tỷ tỷ đây nữa, mùi hương đó xuất phát từ nơi đen đen trên mặt, nên y đã tò mò nhìn thêm một lúc: “Ngươi vì cứu nàng ấy sao?”
Trác Ưng gật đầu: “Đây là vợ ta, nàng ấy trúng phải độc Viêm Xà, cần có Băng Thiềm mới có thể giải được, một con Băng Thiềm phải cần đến hai mươi linh tinh, bọn ta không có đủ ngần ấy tiền, cho nên chỉ đành mua một số Băng Thiềm phù giá rẻ để áp chế độc tố, nhưng loại độc này sắp không áp chế được rồi, cho nên hôm nay mới tùy tiện cản đường tiểu công tử đây.”
Nhưng Băng Thiềm phù dù có là thượng phẩm, cũng chỉ là vật thay thế của Băng Thiềm mà thôi, muốn chắc chắn giải hết được loại độc này thì chỉ có thể mua được Băng Thiềm là tốt nhất.
Tuyết Mịch cảm thấy họ không giống người xấu, nhưng y lại chưa từng gặp qua tình huống như vậy, cho nên y nhìn sang Hoa Triều và Phồn Lũ như một thói quen.
Hoa Triều không lên tiếng, Phồn Lũ nói: “Cứ làm theo cách nghĩ của ngươi là được.”
Tuyết Mịch hơi do dự không chắc chắn, nếu như vị tỷ tỷ che mặt kia mắc bệnh và trúng độc vậy có lẽ rất khó chịu, y có rất nhiều linh tinh, hai mươi linh tinh này cũng chỉ là chuyện mua ít đi vài tấm phù mà thôi, nếu như người ta thật sự cần để cứu mạng thì hai mươi linh tinh này quá quan trọng rồi.
Cuối cùng Tuyết Mịch vẫn gật đầu: “Được thôi, ta cho ngươi mượn, nhưng ta cũng không biết một năm sau ta sẽ ở đâu, nhưng ta sắp đến học viện Thánh Linh để học, ngươi có thể đến đó để tìm ta, ta tên Tuyết Mịch, Tuyết trong trắng như tuyết, Mịch trong tầm mịch (tìm kiếm).”
Thật ra Trác Ưng chỉ có ý nghĩ thử vận may mới chặn đường, thực tế y không ôm nhiều hy vọng, đối với những người phú quý kia mà nói hai mươi linh tinh có thể không nhiều, nhưng đối với tán tu mà nói thì ngay cả linh châu cũng không dễ gì kiếm được.
Không ngờ là tiểu công tử đây lại tin y, còn đồng ý cho y mượn, loại cảm giác người đi đến đường cùng đột nhiên lại nhìn thấy hy vọng này khiến Trác Ưng lúc đầu bỏ đi lòng tự trọng chặn đường mượn tiền cũng không thay đổi sắc mặt, nay hốc mắt đều đỏ cả lên: “Cảm ơn, cảm ơn ngươi đã tin tưởng ta, một năm sau, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi gấp mười lần những gì hôm nay ta mượn!”
Sau khi bị khai trừ khỏi tộc, y đã phải chịu những ánh mắt lạnh lùng và giễu cợt, bởi vì Mạn Nhi trúng độc, mà tán tu lính đánh thuê nghề nào cũng đã thử vài lần, trải qua cơn mạo hiểm cửu tử nhất sinh cuối cùng cũng chỉ kiếm được vài viên linh châu.
Nếu không phải không đủ thời gian, Mạn Nhi đã mất đi giọng nói, chất độc cũng sắp lan vào tim thì y cũng sẽ không mặt dày chặn đường cầu xin người khác. Con người khi đi đến bước đường cùng thì không còn lựa chọn nào khác.
Trên đường đến Phụng Thần Lâu, Tuyết Mịch nhìn miếng ngọc bội hình trăng khuyết kia, mặc dù chỉ là một miếng ngọc bình thường, còn không chơi vui bằng những viên đạn châu của y nữa, nhưng khi sờ lên thì mịn màng êm dịu, các góc cạnh không hề có cảm giác gồ ghề, có lẽ đúng thật là món đồ được người ta mang theo cất giữ kỹ càng.
Hai mươi linh tinh đối với Tiểu Long Quân mà nói đương nhiên không là bao nhiêu cả, nhưng Hoa Triều vẫn không nhịn được hỏi: “Nếu như một năm sau người này không đến trả tiền thì sao?”
Tuyết Mịch bỏ miếng ngọc bội vào trong nhẫn của mình, nhìn Hoa Triều phồng má lên như một chiếc bánh bao trắng hung dữ: “Vậy ta sẽ bảo Uyên Uyên nguyền rủa y cho ta! Ai bảo y dám lừa ta!”
Hoa Triều xùy một tiếng rồi bật cười, sau đó đáp: “Vậy đến lúc đó ta sẽ cùng ngươi nguyền rủa hắn!”
Phía sau, ánh mắt Phồn Lũ ấm áp yên tĩnh nhìn theo hai bóng lưng vui sướng nhảy nhót phía trước.
———————
Tác giả có lời muốn nói:
Tuyết Mịch: Hôm nay cho mượn hai mươi linh tinh, sang năm thu hoạch hai trăm linh tinh, kiếm tiền thật dễ!