Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 44. Giành nuôi nhãi con: Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc


trước sau

Tuyết Mịch lo âu trong lòng, cho nên tỉnh dậy rất sớm, khi tỉnh ngủ bên cạnh đã không còn người, hỏi Lạc Linh mới biết, hình như gần đây Uyên Uyên có được thứ gì tốt, nên đã đi luyện khí rồi.

 

Trước kia khi Uyên Uyên đến Thiên Đoàn các, Tuyết Mịch còn từng tò mò muốn cùng theo vào, nhưng sự tồn tại bị Thượng thần gọi là thứ tốt đẹp, thì không có một cái gì là ôn hòa dễ khống chế.

 

Hơn nữa hoả tức bên trong Thiên Đoàn Các là căn nguyên chân hỏa của Uyên Uyên, còn có một chút thiên địa linh hỏa khác, dù sao thì khi Tuyết Mịch tới gần liền rất không thoải mái, đốt người y đau bỏng rát, sau đó y liền không dám theo nữa.

 

Biết Thời Uyên đến Thiên Đoàn các, Tuyết Mịch liền hiểu hắn sẽ không có thời gian dùng bữa sáng với mình, cho nên chờ đến sau khi Lạc Linh mặc đồ cho y xong, liền vẫy vẫy tay tạm biệt nàng: “Ta ăn sáng ở thành Triều Thánh đây!”

 

Nhìn bóng dáng vui sướng của Tiểu Long Quân đưa theo Hoa Triều và Phồn Lũ chạy đi, lúc này Lạc Linh mới xoay người, kêu người đổ bỏ đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong.

 

Sau này đợi Tiểu Long Quân đi học ở học viện Thánh Linh, đây sẽ là tình trạng bình thường, nói rõ sau mười ngày nửa tháng hay thậm chí là lâu hơn mới quay về một chuyến, nàng phải nhanh chóng thích ứng mới được.

 

Chỉ là người đút Tiểu Long Quân uống ngụm sữa đầu tiên chính là nàng, mặc đồ tắm rửa chà lau long lân thì càng là một tay nàng chăm, bây giờ không nhìn thấy Tiểu Long Quân, khó tránh khỏi không nỡ, Yêu Thần Điện có Tiểu Long Quân, tất nhiên khắp nơi đều là tiếng cười nói rộn ràng đi.

 

Hôm nay Tuyết Mịch đến sớm, cũng biết ngày hôm qua Thập Thất thúc đã trở về, cho nên lần này đến Yêu Thần Điện, y liền không thèm trở về Tuyết Ngô Cung của mình, trực tiếp lén lút lần mò đến Viêm Tiêu Điện.

 

Tuyết Mịch cố ý giấu đi long giác cùng khí tức trên người, thấy Thập Thất thúc trở về, đang ngồi ở trong hoa viên ăn bánh sữa ngày hôm qua y mua cho, cho nên thân mèo lặng lẽ tới gần, chuẩn bị dọa hắn nhảy dựng.

 

Kết quả y cho rằng Thập Thất thúc không phát hiện, nhưng gót chân vừa mới đi đến sau lưng hắn, thì bị Thập Thất thúc đột nhiên quay người gầm một tiếng khiến y sợ tới mức oa oa kêu loạn.

 

Long Thập Thất dùng một tay bế Tuyết Mịch bị hắn dọa lên, cười ha ha nói: “Mịch Mịch thật là hư, con còn lén lút doạ ta sợ đúng không? Chiêu này khi ta còn nhỏ đã cùng Hoàng bá bá của con chơi đến phát ngán, con mà doạ ta sợ được sao!”

 

Tuyết Mịch tất nhiên sẽ bởi vì dọa người không thành, trái lại bản thân còn bị dọa mà sinh ra sợ hãi, dính người hiếm thấy duỗi tay ôm Thập Thất thúc, lại nhìn cái đĩa còn thừa hơn một nửa cái bánh sữa, lời nói mang theo giọng sữa ngọt nị nói: “Thập Thất thúc, bánh sữa ăn ngon không? Ta chỉ mua cho thúc thôi đó!”

 

Ra vẻ khác thường tất có yêu dị, Long Thập Thất cho rằng Tuyết Mịch che giấu chuyện xấu xa gì, muốn làm nũng để mê hoặc hắn trước, cho nên duỗi tay vừa chọc vừa cào ở trên người y: “Trên người của con giấu thứ gì dọa người? Hửm? Mới mấy ngày không gặp, Tuyết Mịch con vậy mà học được cách trêu chọc người khác?”

 

Tuyết Mịch bị hắn cào không ngừng cười khanh khách, vặn trái vặn phải muốn tránh khỏi bàn tay to kia, điên cuồng ầm ĩ đến mức thở hổn hển, lúc này Long Thập Thất mới thu tay lại, bóp chóp mũi của y, vẻ mặt đắc ý: “Bày trò à, chơi đánh lén với Thập Thất thúc, con còn non lắm!”

 

Tuyết Mịch cười mệt, xụi lơ ở trên người Long Thập Thất, được đút uống mấy ngụm nước mới ổn định lại, thấy Long Thập Thất cầm lấy bánh sữa đút đến miệng y, liền vội vàng cầm tay của Long Thập Thất, chuyển hướng bánh sữa, lại đưa về trong miệng hắn: “Thập Thất thúc ăn đi.”

 

Lúc này Long Thập Thất mới cảm thấy kỳ lạ mà đánh giá Tuyết Mịch: “Hôm nay ngoan như vậy, vừa để ta ôm lại còn tới làm nũng với ta, còn cố ý mua bánh sữa, có phải là con định làm gì muốn Hoàng bá bá của con đáp ứng, nên mới tính toán đến lừa ta giúp đỡ?”

 

Tuyết Mịch ôm lấy tay của Long Thập Thất làm nũng: “Thập Thất thúc, nếu như ta làm thúc không vui, thúc sẽ giận ta sao?”

 

Long Thập Thất giả bộ suy nghĩ một lát: “Vậy thì phải xem xem con làm cái gì, nếu như con làm hư bảo bối ta thích nhất, thì ta sẽ giận, giận ít nhất ba ngày để chỉnh lý con mới được!”

 

Tuyết Mịch: “Nếu như còn nghiêm trọng hơn so với làm hư bảo bối của thúc thì sao?”

 

Long Thập Thất trực tiếp xoay mặt của Tuyết Mịch, để y ngồi trên đùi mình: “Nói đi, con làm sai cái gì? Có chọc sập trời, thì Thập Thất thúc ngăn lại giúp con là được.”

 

Tuyết Mịch cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Lúc trước ta không biết, không biết Lam Xuyên hại chết phụ thân thúc, ta còn cùng Thanh Lộc làm bằng hữu, bây giờ ta biết, nhưng mà…”

 

Tuyết Mịch ấp a ấp úng nói ra, Long Thập Thất thay y nói tiếp: “Nhưng mà con đã làm bằng hữu với hắn.”

 

Tuyết Mịch gật đầu.

 

Long Thập Thất cười ôm y vào trong lòng: “Nếu như ta không vui, thì ngày đầu tiên khi con quen biết Thanh Lộc ta đã tức giận rồi, Thanh Lộc là Thanh Lộc, Lam Xuyên là Lam Xuyên, huống chi đối với Lam Xuyên, ta cũng không có hận gì, mặc dù không thể tha thứ, nhưng cũng không bởi vì thế mà sinh hận.”

 

Tuyết Mịch hỏi: “Vì sao chứ? Hắn hại chết phụ thân thúc đó.”

 

Long Thập Thất xoa xoa cái đầu nhỏ của Tuyết Mịch: “Bởi vì phụ thân ta đã từng nói với ta, khoảnh khắc người được Phong Thần, hiểu rõ sứ mệnh và trách nhiệm của thần quang giao cho, bắt đầu của phụ thân là lúc được Phong Thần, kết thúc của người là khoảnh khắc bảo vệ muôn dân trong thiên hạ.”

 

Đến nay Long Thập Thất vẫn còn nhớ rõ, khi còn nhỏ hắn được phụ thân ôm vào lòng, phụ thân hắn nói: “Làm thần tướng đệ nhất Yêu tộc, bảo hộ muôn dân là sứ mệnh của ta, vạn vật trong thiên hạ đều có bắt đầu và kết thúc, cho nên nếu như một ngày nào đó, phụ thân vì muôn dân thiên hạ này mà ngã xuống, thì phải hận cha đã bỏ rơi con, bởi vì con cũng là một trong số muôn dân này, chứ không nên hận người gây họa loạn muôn dân.”

 

Khi đó tính tình của hắn bá đạo, yêu ghét rõ ràng, liền lý giải: “Vì sao chứ, ai thương tổn phụ thân và mẫu thân của ta, ta nhất định sẽ không tha cho hắn!”

 

Phụ thân hắn lại mỉm cười nói: “Bởi vì đây là Thiên Đạo luân hồi, luôn có vài chuyện xảy ra, rồi vài chuyện kết thúc, sau đó lại có vài chuyện mới sinh ra, nếu thiện ác đều có quả báo, thì không cần phải tiếp tục ghi nhớ trong lòng, cha hy vọng con vĩnh viễn đều vô ưu hạnh phúc, cho dù không thể trở thành người tài giỏi, cho dù không có cách nào phi thăng thành thần, nhưng chỉ cần con ở thế gian này vui sướng khoái hoạt, thì thiên hạ này cha cam tâm tình nguyện bảo hộ.”

 

Long Thập Thất nói: “Cho nên ta không hận, Lam Xuyên đã nhận sự trừng phạt, trả giá vì việc hắn đã làm, ta còn có cái gì đáng hận nữa, cha ta hy vọng ta sẽ luôn sống tùy ý hạnh phúc, ta làm như người mong muốn là được, cho nên ta cũng hy vọng về sau Mịch Mịch cũng vẫn luôn hạnh phúc vô ưu.”

 

Tuyết Mịch ôm Long Thập Thất, nhỏ giọng nói ở bên tai hắn: “Thứ hạng của Thập Thất thúc ở trong lòng ta, vĩnh viễn đều xếp trước Thanh Lộc!”

 

Long Thập Thất ôm Tuyết Mịch thân một trận: “Tiểu bảo bối của ta a, không uổng công Thập Thất thúc thương con ha ha ha ha ha.”

 

Nói xong chuyện này, cuối cùng Tuyết Mịch cũng buông xuống được một cục đá trong lòng, cho dù Long Thập Thất nói hắn không để bụng, nhưng y quyết định sau này vẫn phải dẫn Thanh Lộc ra trước mặt hắn, cho dù có để bụng, nhưng khẳng định vẫn sẽ vui vẻ.

 

Sau khi đưa Tuyết Mịch đi dùng bữa sáng xong, Long Thập Thất liền lấy mấy món bảo bối Thủy Linh thuộc tính ở trong hang ổ của hắn vơ vét ra đưa cho Tuyết Mịch.

 

Đáng tiếc bản mệnh của hắn là hỏa, cho nên tích góp được đồ vật thuộc tính Thủy Linh cũng không nhiều, này đó cũng do hắn chủ động thu được, tại thời điểm gặp cảm thấy trân quý khó tìm, cho dù không tương dung với thuộc tính của hắn cũng không nỡ ném, nên mới để lại.

 

Có điều đại bộ phận đều là một số tư liệu luyện khí, tư liệu này cực kỳ trân quý, dù sao thì Yêu Thần Điện của hắn cũng lớn, có đồ vật thậm chí còn chưa được người thấy qua đương nhiên là cảm thấy trân quý rồi, cho dù bây giờ Tuyết Mịch không dùng đến, biết đâu chừng sau này lại cần, thế nên đều mang toàn bộ giao cho Tuyết Mịch.

 

Ngoại trừ vài tư liệu vẫn còn chứa một chút tính phòng ngự cũng như là tính công kích ngoài mặt, thì có một bộ pháp y tên là Trích Tinh.

 

Long Thập Thất cầm bộ y phục lên lắc lắc một chút: “Tuyết Mịch thử xem.”

 

Tuyết Mịch nhìn y phục đại nhân rồi lại nhìn mình: “Quá lớn.”

 

Long Thập Thất cười nói: “Thử xem liền biết.”

 

Tuyết Mịch mở đôi tay ra, để Long Thập Thất thay y phục cho mình, khi y phục mặc lên người, vậy mà trực tiếp biến thành kích cỡ của y, lập tức tò mò chạy đi nhìn gương.

 

Long Thập Thất nói: “Đây là một bộ pháp y cấp Linh khí, ngăn được thiên thủy linh hỏa, y phục này có thể tùy ý biến hóa kiểu dáng và màu sắc, thời điểm quan trọng, càng là một bộ linh khí phòng thân, con xem ám văn được khâu trên bộ y phục này, tất cả đều là linh phấn Thủy Linh Châu Ma biến thành, trộn vào luyện chế với sợi tơ mây, khi mặc trên người thở ra hít vào Thủy Linh, con cảm nhận một chút, có phải là vô cùng thoải mái không?”

 

Tuyết Mịch liên tục gật đầu, mặc ở trên người lành lạnh, đối lập với bộ y phục vừa nãy, trình độ thoải mái của bộ Trích Tinh này rõ ràng cao hơn đáng kể.

 

Long Thập Thất còn nói: “Bộ y phục này ngoại trừ ngăn chặn nước lửa, còn luôn luôn bảo trì sự sạch sẽ, quan trọng nhất chính là trong kiện quần áo còn ẩn chứa một công pháp cực kỳ cao thâm, có điều hiện tại tu vi của con chưa đủ, vẫn không thể nào sử dụng, chờ sau khi tu vi của con khống chế được, thì có thể kích hoạt chiêu Vạn Tượng Tinh Không.”

 

Tuyết Mịch nghe vậy không nhịn được tò mò: “Là chiêu gì a?”

 

Long Thập Thất duỗi tay kéo y phục của y, tùy tiện ném lên không trung, trong cái chớp mắt, trời xanh mây trắng biến mất, bị màn đêm biển sao bao phủ.

 

Có điều không chờ Tuyết Mịch xem nhiều hơn nữa, Long Thập Thất liền che đôi mắt y lại, sau đó thu hồi quần áo, một lần nữa thay y mặc lên người: “Chiêu Vạn Tượng Tinh Không này có thể xem như là một trận pháp kết giới, là một cái ảo trận, ít nhất có thể vây khốn người có tu vi cao hơn con một bậc, biển sao đầy trời trong trận pháp đều có thể là lợi kiếm trong tay con.”

 

Hai mắt của Tuyết Mịch lập tức lấp lánh, hoá ra một bộ y phục, còn có thể lợi hại đến như vậy!

 

Bất quá Long Thập Thất nhắc nhở y: “Bây giờ tu vi của con vẫn chưa đủ để điều khiển trận ảo Vạn Tượng Tinh Không này, cho nên khi con ở một mình, có thể thử nghiệm chơi một chút, nhưng ít nhất phải đợi tu vi đến bậc Kim Đan mới có thể sử dụng chiêu này.”

 

Tuyết Mịch tất nhiên là nghe lời, nhìn y phục mới của mình từ trên xuống dưới, thật thích, xoay một vòng tròn y phục liền đổi một kiểu dáng, thật là tốt quá!

 

Long Thập Thất vô cùng vừa lòng nhìn dáng vẻ thích thú của Tuyết Mịch, cẩn thận để ý dây buộc tóc có lây dính hỏa tính thì sao chứ, đưa bộ y phục này ra, Thời Uyên tất nhiên là đại bại, để hắn xem Thời Uyên còn lấy ra được cái gì!

 

Thời Uyên đương nhiên không có thời gian nghe hắn ta khiêu khích, chính là không dễ dàng mới mở lò luyện khí, đặc biệt lần này còn sử dụng vật liệu phụ trợ toàn là linh bảo tinh phẩm, hơn nữa hắn vốn có chút thói quen theo đuổi hoàn mỹ, hoặc là không làm, nếu làm, thì phải làm đến mức tốt nhất.

 

Điều này dẫn tới Tuyết Mịch không nhìn thấy Thời Uyên trong một khoảng thời gian dài, mặc dù mỗi khi y gõ kính Thần Ảnh đều được đáp lại, trong quá trình luyện chế Thời Uyên cũng phân tâm nói chuyện với y, nhưng Tuyết Mịch lại cảm thấy luyện khí là chuyện rất nguy hiểm.

 

Khi y đến luyện khí đường ở Yêu Thần Điện đã nhìn thấy lò luyện chế bị nổ, lò luyện khí nổ còn đáng sợ hơn cả lò luyện đan á, tiểu thanh niên vốn dĩ rất khôi ngô tuấn tú, sau khi lò nổ, khuôn mặt đen như tro không nói, tóc cũng bị thiêu cháy hết một nửa.

 

Tuyết Mịch không thể nào tưởng tượng nếu chuyện này xảy ra trên người Thời Uyên sẽ có bao nhiêu đáng sợ, mái tóc và khuôn mặt đẹp, nói thiêu liền thiêu.

 

Cho nên mỗi ngày đều nhẫn nại nhớ nhung, không dám tùy tiện quấy rầy.

 

Những hạt giống hoa mang về từ Yêu Thần Điện lần đầu tiên trên cơ bản đều đã nở hoa, bây giờ khắp Quan Tinh đài đều là linh hoa tinh linh vờn quanh bay múa, sau đó y lại mang rất nhiều hạt giống hoa từ Yêu Thần Điện về, vài loại hạt đều là linh hoa tiên tử ở Yêu Thần Điện cố ý lựa chọn cho y, mỗi một hạt đều sinh mệnh tràn đầy, là loại vô cùng dễ sống.

 

Cho nên Tuyết Mịch tiện tay rắc vài giống hoa vào khắp thần điện Vân Đỉnh, khi đi ngang qua đâu cũng rải một ít, dù sao thì chỉ cần linh khí tràn đầy, loại hoa này liền nở, đến lúc đó thần điện Vân Đỉnh của Uyên Uyên, nhất định còn đẹp hơn so với Yêu Thần Điện của Hoàng bá bá!

 

Nhưng mà bây giờ y muốn có người ở cạnh chia sẻ cảnh đẹp, cho nên nằm trên ghế xích đu trong vườn, nhìn tiểu hoa tinh bay tới bay lui, cũng không có hứng thú trêu đùa.

 

Hoa Triều ngồi trên mặt đất ở bên cạnh, xung quanh là những đóa hoa và đằng chi đầy màu sắc, khéo léo linh hoạt tung bay trên tay, trong chốc lát liền bện xong một vòng hoa màu sắc tươi đẹp.

 

“Tiểu Long Quân, muốn đội lên thử không?”

 

Tuyết Mịch muốn nhìn thử, cho nên ngồi lên từ ghế bập bênh, Hoa Triều tiến lên, gỡ búi tóc của Tiểu Long Quân ra, bởi vì vừa mới búi lên, cho nên sợi tóc có chút rời rạc hơi cuộn lên, lại dùng vòng hoa cài lên tóc.

 

Làn da vốn đã trắng như tuyết, đôi mắt to đen láy, gương mặt phúng phính thịt, hai cái sừng phấn nộn tròn tròn đáng yêu, lại thêm môi đỏ răng trắng, cài vòng hoa màu sắc sặc sỡ này lên, càng làm tăng vẻ tinh xảo.

 

Tuyết Mịch lắc lư đầu nhỏ một chút, thấy vòng hoa vậy mà vững vàng ở trên đầu không rớt xuống, lúc này mới nhìn về phía Hoa Triều và Phồn Lũ: “Đẹp không?”

 

Hoa Triều tất nhiên khen ngợi: “Vô cùng đẹp, Tiểu Long Quân là Tiểu Long Quân đẹp nhất mà ta từng thấy!”

 

Phồn Lũ ở bên cạnh: “…” Cho tới mới đây thôi, cũng chỉ có một vị Tiểu Long Quân này.

 

Tuyết Mịch lập tức cao hứng nhe răng cười, nhẹ nhàng từ trong không trung vẽ ra một thủy vân kính, một mình ngắm trái ngắm phải hồi lâu, cũng cảm thấy bản thân rất đẹp, theo bản năng sờ kính Thần Ảnh, muốn cho Uyên Uyên cũng nhìn mình, nhưng mà lại sợ quấy rầy đến Uyên Uyên, vì thế lại cất vào.

 

Thấy Tiểu Long Quân cao hứng trong phút chốc lại không vui, Hoa Triều nhìn Phồn Lũ, tính cách của Phồn Lũ vốn chính là điềm tĩnh ít nói, nhất là sẽ không nói lời dỗ người, cho nên cũng vô tội nhìn ngược lại Hoa Triều.

 

Được Phồn Lũ trông cậy, Hoa Triều tự mình nói: “Không bao lâu nữa là học viện Thánh Linh khai giảng rồi, đến lúc đó Thần Quân nhất định sẽ ra ngoài, hơn nữa lúc này Thần Quân lại bế quan luyện khí, thì khẳng định chính là đang luyện chế quà tặng cho lễ khai giảng của Tiểu Long Quân đó.”

 

Thời Uyên đang luyện chế cái gì, Lục Nhiễm biết, thật ra Tuyết Mịch cũng đã từng hỏi, nhưng nhận được một câu luyện xong rồi ngươi sẽ biết, cho nên khiến lòng y cũng tràn đầy tò mò.

 

Nghe Hoa Triều nói như vậy, liền dựa vào trên bàn đá nhìn hắn nói: “Ngươi cảm thấy Uyên Uyên sẽ chuẩn bị cho ta cái gì trong lễ khai giảng a?”

 

Hoa Triều: “Có lẽ là luyện chế một vài pháp khí phòng thân rất lợi hại cho ngươi đó, nhập học rồi, ngoại trừ học tập, học viện Thánh Linh cũng sẽ yêu cầu học sinh tích luỹ kinh nghiệm bằng việc rèn luyện, mấy nơi rèn luyện, sẽ không có an toàn tuyệt đối, hơi không cẩn thận cũng có thể chết hoặc bị thương, cho nên hẳn là Thần Quân sẽ chuẩn bị cho ngươi một số thứ phòng thân mới phải.”

 

Tuyết Mịch lắc lắc vòng tay, bây giờ trên tay y có một cái vòng tay là thần khí của Nam Nguyệt Thượng thần tặng, có một chiếc nhẫn Tiểu Bạch Long là túi trữ vật Uyên Uyên cho, còn có một cây roi, có điều hôm nay Phần Thiên ở trên tay y đã biến thành một chiếc nhẫn đeo trên ngón út, một cái vòng mỏng màu bạc, đặc biệt bắt mắt.

 

“Còn có Phong Cương Châu của Mặc Đình thúc thúc tặng, Vân Li thúc thúc tặng Thủy Vân Châu, Vạn Sinh Liên của Tinh Hồi thúc thúc tặng nhưng Uyên Uyên nói ta còn nhỏ, ít nhất phải đợi tu luyện đến bậc Trúc Cơ rồi dung hợp thì mới tốt, còn có Hoàng bá bá tặng Tử Ngọc Lệnh, bất cứ cái nào cũng đều đủ cứu mười cái mạng của ta, rốt cuộc là đi học có bao nhiêu nguy hiểm vậy, phải cho ta nhiều đồ vật bảo mệnh như thế, giống như có rất nhiều người muốn lấy mạng của ta a.”

 

Tuyết Mịch nói khiến Hoa Triều không khỏi bật cười: “Là bởi vì mọi người quá quan tâm đến ngươi, sợ ngươi phải chịu thương tổn, hơn nữa, không tặng ngươi mấy món đó thì phải tặng cái gì đây, chẳng lẽ lại đưa cho ngươi một đống linh châu linh tinh sao? Mấy thứ đó bất kể là Yêu Hoàng bệ hạ hay Thần Quân chúng ta, đến nhìn một cái cũng lười, muốn tặng thì tất nhiên phải tặng bảo bối lợi hại nhất rồi.”

 

Tuyết Mịch đan tay lại rồi gác cằm lên mu bàn tay, đầu lắc qua lắc lại: “Nhưng mà cho dù bọn họ có tặng cho ta một viên kẹo, thì ta cũng rất vui vẻ đó.”

 

Hoa Triều cười nói: “Ngươi thì nhận được cái gì mà chẳng vui vẻ, nhưng người tặng làm sao dám chỉ tặng ngươi có một viên kẹo.” Là hận dù có đem đồ tốt nhất khắp thiên hạ đến tặng vẫn còn ngại không đủ đó.

 

Một tiểu tinh linh vẫy cánh nhỏ trong suốt bay tới, ngừng trên vòng hoa của Tuyết Mịch, Tuyết Mịch hơi ngửa đầu, tiểu tinh linh liền đáp ở trên chóp mũi của y.

 

Tuyết Mịch vừa cười một cái, liền nhịn không được cử động chóp mũi, sau đó ngửi được một hơi thở quen thuộc, lập tức kinh ngạc nhảy dựng lên: “Uyên Uyên ra ngoài rồi!”

 

Còn chưa nói hết câu, đã ngay lập tức chạy đến chỗ của Thời Uyên.

 

Thời Uyên mới trở lại tẩm điện của mình, vừa ngồi xuống liền nhìn thấy Tuyết Mịch đội một vòng hoa, sợi tóc mềm mại bay loạn trong không trung chạy tới.

 

Miệng cười hạnh phúc, dáng vẻ hoạt bát, Thời Uyên nhìn mà trong lòng mềm nhũn.

 

“Uyên Uyên! Ngươi ra ngoài rồi!”

 

Thời Uyên không bế Tuyết Mịch bổ nhào vào trong lòng ngực hắn lên, mà chỉnh lại vòng hoa cài có hơi lệch cho y trước.

 

Tuyết Mịch ngửa đầu nhìn hắn: “Hoa Triều bện cho ta đó, có đẹp không?” Nói xong còn xoay một vòng ở trước mặt Thời Uyên, để cho hắn nhìn rõ ràng hơn.

 

Đối mặt với tiểu Long Tể đỏm dáng này, Thời Uyên tất nhiên là khen: “Đẹp.”

 

Tuyết Mịch lập tức vui vẻ ra mặt, duỗi tay ôm lấy Thời Uyên, dùng long giác cọ cọ ở trên mặt hắn: “Uyên Uyên ngươi bế quan đã lâu rồi, đồ vật ngươi luyện chế đã xong chưa?”

 

Thời Uyên ừm một tiếng: “Luyện xong rồi.”

 

Tuyết Mịch lập tức tò mò nói: “Ngươi luyện chế ra cái gì vậy? Ngươi nói luyện xong sẽ cho ta biết.”

 

Thời Uyên vung tay lên, tròn hai mươi bộ có thể so với pháp bảo Linh khí bay lơ lửng giữa không trung, mỗi một bộ y phục kiểu dáng và màu sắc đều giống nhau, trên mỗi một bộ y phục đều có chứa linh quang, hai mươi bộ chỉnh chỉnh tề tề được bày ra, nếu không có Thời Uyên tiện tay lập một kết giới che chắn, lần tụ tập này bùng nổ linh tràng, sợ là sẽ đánh bay luôn Tuyết Mịch.

 

Tuyết Mịch tức khắc oa một tiếng, hai mắt đều nhìn qua.

 

Thời Uyên nói: “Những bộ y phục này sau này ta sẽ dạy cho ngươi dung hợp từng cái, bên trong này vốn đã trộn lẫn long dịch dính trên người khi ngươi ra khỏi vỏ, bởi vậy sẽ phù hợp với ngươi, trên mỗi một bộ đều khắc hoạ cùng một trận pháp nên sẽ đều thích hợp với thuộc tính Thủy Linh của ngươi.”

 

Long dịch là vào lần đầu tiên sau khi cứu Tuyết Mịch từ trong miệng của Thiên Đầu Điểu, khi tắm rửa cho y, linh nô đã lau sạch, mỗi một Long Tể phá xác, trên người sẽ dính long dịch cùng với vỏ trứng, đều là thứ cực kỳ quan trọng.

 

Có điều vỏ trứng ở chỗ Long Thập Thất, cho nên hắn ta cũng chỉ có thể trộn lẫn long dịch vào.

 

Chờ sau này Tuyết Mịch lớn lên, đến tuổi lột xác, có thể luyện chế xác đã lột cùng với đóa Vạn Sinh Liên, đến lúc đó Vạn Sinh Liên mới có thể chân chính không chút gánh nặng để Tuyết Mịch sử dụng, đây là nguyên nhân Thời Uyên phải chờ ít nhất là sau khi Tuyết Mịch lên Trúc Cơ, mới có thể luyện chế cho y.

 

Tuyết Mịch tò mò nói: “Những bộ y phục này cũng sẽ biến đổi sao? Biến to biến nhỏ, biến đổi màu sắc hình dạng?”

 

Thời Uyên đưa mắt nhìn bộ y phục trên người Tuyết Mịch, nếu hắn nhìn không lầm, hẳn là hơn một ngàn năm trước, một Thượng tiên tên Dữu Oản đã luyện chế ra Trích Tinh, thuộc tính thật sự rất thích hợp với Tuyết Mịch, có điều trong trận ảo của Trích Tinh này cần rất nhiều linh khí, trừ phi luyện chế thành pháp bảo bản mạng tùy ý sai bảo, nếu không khi sử dụng Trích Tinh này, sẽ không có cách nào phát huy ra công hiệu lớn nhất.

 

Nhưng đem một bộ y phục như vậy luyện chế thành pháp bảo bản mạng, lại thật sự dư thừa, tuy chỉ có một bộ pháp bảo bản mạng, nhưng đối Tuyết Mịch mà nói, có nhiều sự lựa chọn, thì tất nhiên sẽ lựa chọn vật thứ đẳng hơn.

 

“Thay đổi tùy tâm trạng chính là kỹ năng cơ bản nhất của Linh khí.”

 

Thời Uyên nói xong, vung tay lên, hai mươi bộ y phục lại lần nữa thay đổi thành một kiểu dáng và màu sắc khác, Tuyết Mịch nhìn mà mở to đôi mắt, khuôn mặt đầy ngạc nhiên.

 

Sau khi cho y xem xong y phục, Thời Uyên lại tặng một viên ngạch châu dùng Tịnh Li luyện chế cho y: “Vốn dĩ định luyện chế cho ngươi hai mươi mốt bộ, nhưng đã dùng hết sợi bạch kim, dư một viên Tịnh Li, làm thành ngạch châu cho ngươi, ngươi lấy chơi đi.”

 

Tuyết Mịch biết Tịnh Li trân quý, hạt châu này đặc biệt đẹp, màu ngọc sáng trong, còn thắt một dây lụa màu trắng bạc, vừa thấy y liền thích, quấn lấy Thời Uyên đeo lên cho y.

 

Ngày hôm sau Tuyết Mịch mặc y phục mới, đeo trang sức mới, Lạc Linh còn cố ý làm cho y một kiểu tóc mới có thể phối với viên ngạch châu, vui vui vẻ vẻ đến thành Triều Thánh, cao hứng xoay vòng vòng ở trước mặt Long Thập Thất: “Thập Thất thúc, thúc xem nè, Uyên Uyên làm y phục mới cho ta đó, còn có viên ngạch châu này nữa, có đẹp không?”

 

Long Thập Thất là ai chứ, là người đã nhìn thấy vô số các loại thiên tài địa bảo, tất nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra bộ y phục này bất luận là tiêu tốn bao nhiêu linh tài hay là khắc hoạ trận pháp, thậm chí khi luyện chế chân hỏa, đều cao xa hơn bộ Trích Tinh rất nhiều, sự đối lập này, cho dù Trích Tinh đã rất trân quý khó tìm, nhưng vẫn không so được.

 

Càng đừng nói đến viên Tịnh Li thủy linh đeo trên đầu, Tịnh Li này đến hắn ta cũng không có, mặc dù chủ yếu là bởi vì Tịnh Li là linh châu thuộc tính thuỷ, hắn vẫn chưa thu thập, nhưng vừa là Tịnh Li ngạch châu, vừa là Tịnh Li pháp y.

 

Thời Uyên là cố ý có đúng không? Hắn mới vừa tặng y phục, Thời Uyên liền tự mình luyện chế một bộ, đường đường là thượng thần lại ấu trĩ như vậy?

 

Tuyết Mịch không chờ Long Thập Thất đáp lại, đã vui vẻ nói: “Uyên Uyên làm cho ta hai mươi bộ y phục lận đó, nói là chuẩn bị cho ta đi học, mỗi một bộ đều có trận pháp giống nhau, Uyên Uyên nói có thể xem tâm trạng thay đổi để mặc!”

 

Long Thập Thất: “…” Hai mươi bộ, thành thần lâu có nhiều thiên tài địa bảo thì giỏi lắm à!

 

Tức!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!