Trong bữa ăn, Ôn Nghiễn Thư lại trở về dáng vẻ thư sinh nho nhã, ôn hòa như ngọc.
“Vẫn là tiểu nương thương ta, biết ta đi tiếp khách không được ăn no.”
Ta được hắn khen, lòng ấm áp, liền gắp thêm vài đũa món hắn thích vào bát.
Tất nhiên cũng không thể quên Ôn Nghiễn Thiều.
Khuôn mặt nàng mới thoáng đó còn lạnh lùng, giờ đã dịu lại.
Ta thở dài trong lòng, sao bên ngoài thì là một quân tử, một tiểu thư nho nhã, mà về nhà lại tranh nhau như thế?
Lắc đầu không nghĩ nữa, ta đặt đũa xuống, mở nắp bình rượu.
Hương thơm ngọt ngào, thanh khiết của rượu mơ lập tức lan tỏa khắp gian phòng.
“Thư nhi, Thiều nhi, lại đây nếm thử xem. Đây là rượu mơ ta ủ từ hai năm trước, hôm qua mới đào từ dưới gốc cây lên, uống vào không say đâu, chỉ là để thưởng thức hương vị thôi.”
Nửa canh giờ sau, ta bước ra khỏi phòng trong trạng thái choáng váng.
Ta đã sai rồi. Ta không nên nói rằng rượu mơ tự ủ tại nhà uống vào sẽ không say.
Tóm lại, cả ba người chúng ta khi đứng dậy rời bàn, ai nấy đều ửng đỏ mặt mày, đôi mắt long lanh như phủ sương.
Vốn định về phòng nghỉ ngơi, nhưng lại lo huynh muội họ ngày mai tỉnh dậy sẽ đau đầu.
Vẫn là lo lắng như một bà mẹ già, ta quay người đi về phía bếp.
Chẳng mấy chốc, nồi canh giải rượu đã được nấu xong.
Nghĩ đến việc Ôn Nghiễn Thư uống nhiều hơn, ta quyết định mang canh đến cho hắn trước.
Vừa đến trước cửa phòng hắn, ta giơ tay lên định gõ cửa.
Thế nhưng từ bên trong, những âm thanh kỳ lạ bỗng vọng ra.
Trong màn đêm tĩnh mịch của tiết xuân, tiếng vải vóc ma sát nhau vang lên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cùng với đó là tiếng thở dốc lúc nhanh lúc chậm, đầy kiềm nén như đau đớn, nhưng cũng tựa như đang hưởng thụ cực điểm khoái lạc.
Đây là…
Ngay khi nhận ra, mặt ta lập tức nóng bừng.
À, đứa trẻ lớn rồi, uống chút rượu chắc là không kiềm chế được.
Có lẽ việc tìm vợ cho hắn cần phải sớm được đưa lên kế hoạch.
Dù sao, ở độ tuổi tràn đầy sinh lực này, việc dồn nén lâu dài hay tự mình giải quyết đều không tốt cho sức khỏe.
Trong đầu ta thoáng hiện lên đủ loại suy nghĩ, cố ép xuống cảm giác xấu hổ đang trào dâng.
Ta cẩn thận xoay người định lặng lẽ rời đi, nhưng vừa lúc ấy, một tiếng gọi mơ hồ vang lên từ trong phòng.
“Tiểu nương…”
Toàn thân ta cứng đờ như bị đóng băng, chân dừng bước ngay lập tức, cơn say tan biến quá nửa.
Canh giải rượu trên tay tràn ra khỏi bát, vài giọt rơi xuống đất.
“Tí tách, tí tách…”
Tiếng nước ấy không chỉ vang dưới chân ta.
Bên trong, tiếng thầm thì trầm khàn của Ôn Nghiễn Thư vẫn tiếp tục vang lên, đứt quãng.
“Nhược Miên… Miên Miên…”
Thẩm Nhược Miên, chính là tên của ta.
Không chỉ là âm thanh, mà còn có mùi hương nồng nàn, mùi xạ hương quẩn quanh.
Hai tay ta siết chặt lấy khay thức ăn, tim đập loạn nhịp.
Dù rằng, dù rằng hắn đã đến độ tuổi làm những việc để thỏa mãn bản thân cũng không phải là chuyện đáng trách. Nhưng tại sao…
Dẫu rằng ta chỉ hơn hắn tám tuổi, không phải m.á.u mủ thân thích, nhưng chẳng phải ta đã làm kế mẫu của hắn suốt bảy năm sao? Hắn cũng đã gọi ta một tiếng “tiểu nương”.
Nhớ lại dáng vẻ ôn hòa, cung kính của hắn mỗi khi đứng trước mặt ta, so với sự buông thả trong căn phòng tối nay, ta cảm thấy vô cùng khó chịu, như thể có gai nhọn đ.â.m sau lưng, đứng cứng đờ tại chỗ, không dám phát ra dù chỉ một tiếng động.
Mãi đến khi tiếng động bên trong ngừng hẳn, ta mới dám thở ra một hơi thật chậm.
Chưa kịp thở hết, lại nghe thấy tiếng vải vóc sột soạt vang lên lần nữa.
Ta cắn chặt môi.
Không thể nào, dù rằng thiếu niên đầy sinh lực, nhưng chẳng lẽ nhu cầu lớn đến thế sao?
May thay, chỉ một lát sau, tiếng động ấy dừng lại, Ôn Nghiễn Thư cũng không còn phát ra những âm thanh kỳ lạ nữa.
Nhưng ngay sau đó, tiếng bước chân vang lên mỗi lúc một gần.
Chỉ trong chốc lát, âm thanh như đã đến ngay sau lưng ta.
Không còn kịp nghĩ ngợi gì nữa, ta hoảng hốt, mở cửa phòng Ôn Nghiễn Thiều bên cạnh, nhanh chóng chui vào bên trong.
Trong căn phòng của thiếu nữ, hương hoa nhài dịu nhẹ lan tỏa, không hiểu sao, nơi đây lại có vẻ đậm đà hơn những chỗ khác.
Ngọn đèn dầu trước giường chập chờn, ánh sáng nhỏ bé lắc lư trong không gian tĩnh lặng.
Ôn Nghiễn Thiều nghe thấy tiếng động, khẽ ngồi dậy vén màn lụa lên, giọng nói có chút khàn khàn:
“Tiểu nương, sao lại đến vào giờ này?”
Ánh sáng cam đỏ của ngọn nến hắt lên khuôn mặt nàng, phô bày vẻ uể oải nhưng không kém phần quyến rũ.
Đôi mắt dường như được bao phủ bởi một làn sương mờ, ánh nước lấp lánh, đôi má ửng hồng như quả đào chín, đôi môi nhỏ xinh khẽ cong lên, óng ánh như vừa được thấm ướt bởi làn nước trong veo.
Nhìn xuống y phục, áo nàng hờ hững buông lơi, để lộ đôi vai trắng ngần và chiếc cổ mịn màng. Dưới lớp áo ngủ, đường cong thiếu nữ vừa chớm nở hiện lên mờ ảo.
Thiếu nữ gần đến tuổi cập kê, chẳng biết tự lúc nào đã trút bỏ vẻ non nớt mà thay vào đó là sự trưởng thành.
Ta nhìn nàng ngây dại, một lúc lâu mà quên mất phải đáp lời.