xuyên thành nữ phụ thế thân, tôi quyết không làm nền cho bốn nam chính!

Chương 19: Chương 19:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tô Mạn Thư lạnh nhạt hỏi:

“Thật ra tôi vẫn luôn thắc mắc, lúc cô sắp đính hôn với Phó Cảnh Diêu, đang yên đang lành lại bỏ trốn làm gì?”

Phó Cảnh Diêu là người đứng trên đỉnh cao trong thế giới này.

Với gia đình nhà họ Tô – một lũ người chỉ biết chạy theo cái lợi – thì làm sao có chuyện buông tha cho miếng bánh ngon như vậy?

Bỏ trốn ngay trước ngày đính hôn, chẳng khác nào đắc tội chết với người ta.

Vậy rốt cuộc là vì lý do gì? Cô ta thà đắc tội Phó Cảnh Diêu cũng vẫn bỏ chạy?

Trong truyện không hề viết rõ nguyên nhân.

Thế nên Tô Mạn Thư lại càng tò mò.

Và cô, chính là đang cố tình khuấy động mọi chuyện lên.

Tô Nhung Nhung đỏ mặt bừng bừng, không biết đang nghĩ tới chuyện gì mà gò má đỏ đến mức sắp nhỏ máu ra.

Lâm Huệ Mẫn không vui, lên tiếng:

“Chuyện này chẳng liên quan gì đến cô!”

“Chúng ta là người một nhà mà, chuyện của em gái, dĩ nhiên cũng là chuyện của tôi.”

Lấy độc trị độc.

Tô Mạn Thư xưa nay chưa từng thua bao giờ.

“Dì chẳng phải luôn miệng nói xem tôi như con gái ruột sao?”

Chỉ biết nói ngoài miệng thôi chứ gì, ai mà tin!

Sắc mặt Lâm Huệ Mẫn càng lúc càng khó coi.

Sớm biết thế thì lúc trước đừng có cho con nhãi ranh này quay về!

Bà ta gằn giọng:

“Ngọc Nhi còn đang nằm viện, cô nên đến đó xin lỗi mới phải!”

Tô Mạn Thư mỉm cười đầy mỉa mai:

“Dì vừa nói sẽ không so đo chuyện này với tôi, giờ mỗi câu nói ra đều tự vả vào mặt mình. Dì giả tạo như vậy, mặt căng đầy botox có biết không?”

Lâm Huệ Mẫn: “!!!”

Bà ta tức đến mức nếp nhăn cũng hiện thêm mấy đường.

Dì!? Dì!?

Con oắt này đúng là không biết tôn ti trên dưới! Năm xưa không dứt khoát xử lý luôn, đúng là sai lầm lớn nhất đời bà ta!

“Không giả vờ nổi nữa rồi hả?” – Tô Mạn Thư tỏ ra kinh ngạc, giọng điệu càng khiến người ta muốn nghẹn máu.

Lâm Huệ Mẫn cố hít sâu, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Nhung Nhung, gọi cho Tổng giám đốc Phó, bảo anh ấy tới đón chị con về.”

Còn để Tô Mạn Thư ở lại đây thêm chút nữa, bọn họ sớm muộn cũng tức đến phát bệnh!

Chỉ trách bà ta ngày thường luôn thích dựng lên hình tượng kế mẫu dịu dàng nhân hậu trước mặt người ngoài, giờ thì đến bảo vệ cũng không dám gọi vào đánh đuổi cô ta cho hả giận!

Tô Nhung Nhung chu môi, có vẻ không tình nguyện:

“Mẹ, muộn thế này rồi, lỡ anh Phó đang nghỉ ngơi thì sao...”

Tô Mạn Thư lạnh nhạt đáp:

“Tôi không về.”

Về để làm gì?

Nghe câu “mời thần dễ, tiễn thần khó” bao giờ chưa?

Cô thản nhiên bước qua người Tô Kiến Bang – ông ta vẫn đang nằm ôm eo dưới đất, đến giờ còn chưa bò dậy được.

Đôi chân dài thon gọn của cô gái giẫm trên giày cao gót mảnh, từng bước bước đi đầy quyến rũ, nơi đuôi mắt cong vút ánh lên vài phần lạnh lẽo sắc sảo.

“Nhà của mẹ tôi, tôi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”

“Mấy người tính là cái thá gì?”

“Con nghiệt súc này tạo phản rồi, nó mọc cánh cứng cáp, muốn lật trời rồi—”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×