yêu anh qua từng bản vẽ

Chương 1: Ngày đầu tiên ở công ty


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng đầu tuần, con đường dẫn đến trung tâm thành phố đông nghịt người. Tiếng còi xe inh ỏi, từng dòng người hối hả chen chúc. Giữa đám đông ấy, một bóng dáng nhỏ nhắn chạy vội, túi xách trễ xuống vai, trên tay ôm chặt tập hồ sơ.

Nguyễn An – tân kiến trúc sư vừa ra trường, hôm nay chính thức bước vào ngày làm việc đầu tiên tại Tập đoàn Xây dựng Lâm Thịnh, một trong những công ty lớn nhất thành phố.

“Trễ rồi, trễ mất rồi…” – cô thở hổn hển, vừa chạy vừa lẩm bẩm, trong đầu tưởng tượng cảnh tượng xấu hổ khi ngay ngày đầu tiên đã bị ghi vào sổ đen vì đi muộn.

Tòa nhà cao tầng tráng lệ hiện ra trước mắt. Lớp kính phản chiếu ánh nắng sớm khiến nó càng thêm bề thế. An đứng lại vài giây, hít sâu để trấn tĩnh, chỉnh lại áo sơ mi trắng đã nhăn nhúm vì chạy vội, rồi bước vào với tâm trạng vừa hồi hộp vừa háo hức.

Sảnh lớn của công ty khiến cô choáng ngợp. Nhân viên mặc vest chỉnh tề, dáng vẻ chuyên nghiệp, ai cũng vội vã nhưng tràn đầy khí thế. Cô rụt rè tiến đến quầy lễ tân, trình bày mình là nhân viên mới của phòng thiết kế.

“Chào chị, em là Nguyễn An, hôm nay đến nhận việc ở phòng kiến trúc.”

Cô lễ tân mỉm cười thân thiện:

“Vâng, chị An chờ một chút nhé, em gọi người dẫn lên.”

Một nữ nhân viên phòng nhân sự xuất hiện, dẫn An đi qua những hành lang sáng bóng. Cô dừng lại trước một căn phòng rộng với tấm bảng: Phòng Thiết kế – Dự án.

“Đây là chỗ làm việc của em. Mọi người đều đang trong phòng họp sáng, chắc lát nữa sẽ gặp. Em cứ ngồi chờ ở bàn số 12 kia nhé.”

An gật đầu, rón rén tiến vào. Không gian phòng thiết kế rộng rãi, tràn ngập bản vẽ, mô hình và máy tính. Không khí nghiêm túc nhưng sáng tạo khiến cô có chút bối rối xen lẫn phấn khích.

Cô ngồi xuống, mắt lướt qua dãy bàn ngay chính giữa – nơi đặt chiếc laptop màu bạc sang trọng, giấy tờ xếp gọn gàng, một cây thước thép dài và những bản vẽ chi tiết. Chỉ nhìn qua, An đã đoán đây hẳn là bàn làm việc của cấp trên.

Cô chưa kịp quan sát nhiều thì cánh cửa phòng bật mở. Từng tốp người từ phòng họp đi ra, tiếng trò chuyện rì rầm, dáng vẻ bận rộn. Và ngay sau họ, một người đàn ông bước vào.

Anh cao, dáng người thẳng tắp trong bộ vest màu than. Khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao, ánh mắt sắc lạnh phía sau cặp kính mỏng. Cả căn phòng như trầm lại trong thoáng chốc khi anh xuất hiện.

“Đó là… giám đốc Lâm Trạch.” – Một nhân viên thì thầm khi đi ngang qua bàn An, khiến cô hơi giật mình.

Lâm Trạch – cái tên mà cô đã nghe nhắc đi nhắc lại nhiều lần trước khi đến đây. Người sáng lập trẻ tuổi, tài giỏi, nổi tiếng lạnh lùng và cực kỳ khắt khe trong công việc.

Đúng lúc ấy, ánh mắt anh vô tình lướt qua phía cô. Chỉ là vài giây ngắn ngủi nhưng đủ để An cảm thấy như có một luồng áp lực vô hình đè xuống.

“Nhân viên mới?” – Giọng anh trầm, ngắn gọn.

An bật dậy, lễ phép cúi đầu:

“Dạ, em là Nguyễn An, mới vào phòng thiết kế hôm nay ạ.”

Anh không nói thêm gì, chỉ gật nhẹ rồi quay sang bàn của mình. Nhưng khoảnh khắc ấy khiến tim An đập thình thịch. Cô ngồi xuống, tự nhủ: “Không được để lại ấn tượng xấu. Phải cố gắng gấp đôi.”

Buổi sáng trôi qua với hàng loạt công việc lặt vặt: khai báo email, cài đặt phần mềm chuyên dụng, làm quen với đồng nghiệp. Ai cũng bận rộn, chỉ kịp chào cô bằng nụ cười rồi lại quay về màn hình máy tính.

Đến gần trưa, An được phân nhiệm vụ đầu tiên: chỉnh sửa một bản vẽ kỹ thuật theo yêu cầu khách hàng. Cô hăng hái mở file, bắt tay vào làm. Nhưng trong lúc gấp gáp, cô sơ ý nhập sai tỷ lệ đo, khiến bản vẽ in ra sai kích thước.

“Nguyễn An, cô lên phòng họp ngay.” – Một đồng nghiệp hốt hoảng gọi.

Trong phòng họp, bản vẽ sai sót được trải ngay ngắn trên bàn. Lâm Trạch ngồi ở đầu bàn, ánh mắt sắc như dao.

“Đây là tác phẩm của cô?” – Anh lạnh lùng hỏi.

An tái mặt, đứng bật dậy:

“Dạ… em xin lỗi, em sơ suất khi chỉnh tỷ lệ. Em sẽ sửa ngay…”

“Kiến trúc không có chỗ cho sai sót. Một con số sai, cả công trình có thể sụp đổ. Tôi không cần lời xin lỗi, tôi cần sự chính xác.”

Câu nói lạnh băng khiến cả căn phòng im phăng phắc. An cắn môi, cố giữ nước mắt, gật đầu:

“Em hiểu rồi. Em sẽ sửa ngay.”

Cô vội vã ôm tập hồ sơ chạy ra ngoài. Trái tim nặng trĩu. Ngày đầu tiên đi làm, cô đã để lại ấn tượng tệ hại với giám đốc.

Ngồi lại bàn, An hít sâu, tự nhủ: “Không sao, mình sẽ chứng minh bằng năng lực. Không thể bỏ cuộc chỉ vì một lỗi nhỏ.”

Bàn tay cô run run đặt lên chuột, mở lại file. Nhưng lần này, đôi mắt ánh lên sự kiên định khác hẳn.

Ở phía xa, qua lớp kính trong suốt, Lâm Trạch lặng lẽ nhìn cô. Ánh mắt lạnh lùng ban nãy thoáng dao động, như phát hiện điều gì đó ở cô gái mới vào nghề này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×