yêu anh qua từng bản vẽ

Chương 13: Khoảng cách mong manh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm tiệc giao lưu, An Nhiên mất cả buổi cuối tuần để trấn tĩnh lại cảm xúc. Cô nằm dài trên giường, nhớ lại từng ánh mắt, từng lời nói của Hoàng Nam.

“Gọi tôi là Hoàng Nam, ít nhất là lúc này.”

Câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu cô, khiến gò má nóng lên không kiểm soát. Rõ ràng đó chỉ là một câu nói bình thường, nhưng trong hoàn cảnh ấy, nó lại mang sức nặng khác hẳn, giống như một lời gợi mở mà cô không dám tin là thật.

An Nhiên tự nhắc nhở mình: Anh ấy là tổng giám đốc. Còn mình chỉ là một nhân viên mới. Khoảng cách ấy lớn đến mức cô chẳng dám mơ mộng. Nhưng trái tim thì không nghe lời lý trí. Cứ mỗi khi nhớ đến ánh mắt anh dành cho mình trong điệu nhảy, lồng ngực cô lại thắt lại, rạo rực và mơ hồ.

Sáng thứ hai, không khí công ty bận rộn hơn thường lệ. Ai nấy đều tập trung cho dự án resort. An Nhiên bước vào văn phòng, cố giữ vẻ bình thản, nhưng ánh mắt đồng nghiệp lại khiến cô bối rối.

– Này Nhiên, buổi tiệc hôm trước thế nào? – Huyền tò mò hỏi, khóe môi cong cong đầy ẩn ý. – Thấy cậu được đi cùng tổng giám đốc, chắc… đặc biệt lắm nhỉ?

An Nhiên vội xua tay:

– Đừng nói linh tinh. Mình chỉ đi vì công việc thôi.

– Công việc? – Huyền nhướn mày – Tớ nghe mấy người ở phòng đối ngoại bảo cậu được khen ngợi nhiều lắm. Với lại, nhìn tổng giám đốc đi cùng cậu, ai mà không để ý?

An Nhiên im lặng, chọn cách cúi xuống mở máy tính. Cô không biết phải trả lời thế nào, vì chính bản thân cũng chẳng phân biệt được đâu là công việc, đâu là… tình cảm.

Trong khi đó, Hoàng Nam vẫn giữ tác phong thường ngày: nghiêm túc, lạnh lùng trong công việc. Cuộc họp đầu tuần, anh vẫn phê bình những bản vẽ chưa đạt yêu cầu, vẫn đặt câu hỏi dồn dập với trưởng phòng dự án. Không một ai nhận ra sự khác biệt.

Chỉ riêng An Nhiên, mỗi lần bắt gặp ánh mắt anh dừng trên mình, tim cô lại lỡ nhịp. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt ấy lại trở về bình thường – lạnh lùng, điềm tĩnh như chưa từng có điều gì xảy ra.

Cảm giác này… khiến An Nhiên vừa hụt hẫng, vừa nhẹ nhõm. Có lẽ buổi tiệc hôm đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, không nên gắn cho nó quá nhiều ý nghĩa.

Cô cố gắng tập trung vào công việc, nhủ thầm: Khoảng cách này… tốt nhất là nên giữ.

Chiều hôm ấy, khi cả phòng đã tan làm, An Nhiên vẫn nán lại chỉnh sửa bản vẽ. Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bút vẽ sột soạt. Cô không nhận ra cửa phòng mở ra, cho đến khi giọng trầm quen thuộc vang lên:

– Cô vẫn chưa về à?

An Nhiên giật mình, ngẩng lên. Hoàng Nam đang đứng đó, tay cầm vài tập tài liệu.

– Tôi… muốn hoàn thành phần phối cảnh này cho kịp mai. – Cô lúng túng đáp.

Anh bước lại gần, nhìn lướt qua màn hình máy tính. Đôi mày khẽ nhíu:

– Cô làm việc quá giờ nhiều quá. Đừng tạo áp lực không cần thiết cho bản thân.

– Nhưng… nếu không nhanh, tôi sợ ảnh hưởng tiến độ…

Hoàng Nam im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng:

– Cô đã làm rất tốt. Đừng quá khắt khe với mình.

Câu nói ấy khiến An Nhiên sững người. Từ trước đến nay, anh luôn là người nghiêm khắc, ít khi khen ngợi. Vậy mà lúc này, giọng điệu của anh lại mang theo sự quan tâm rất rõ.

Không khí trở nên lạ lùng. Hai người đứng gần nhau, ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt cả hai. Trái tim An Nhiên đập thình thịch, cô vội cúi xuống, tránh ánh mắt anh.

– Tôi… tôi sẽ về ngay sau khi lưu xong file. – Cô vội vã nói.

Hoàng Nam khẽ gật đầu, nhưng trước khi rời đi, anh dừng lại, ánh mắt sâu thẳm:

– An Nhiên, đừng chỉ coi mình là một nhân viên nhỏ bé. Cô có nhiều giá trị hơn thế.

Nói xong, anh quay lưng đi, để lại cô ngồi ngẩn ngơ giữa phòng làm việc trống trải.

Đêm hôm đó, An Nhiên nằm trằn trọc. Những lời Hoàng Nam nói cứ quẩn quanh trong đầu. Anh thực sự nghĩ cô có giá trị? Hay đó chỉ là lời động viên thông thường của một cấp trên dành cho nhân viên?

Cô không biết. Chỉ biết rằng, càng ngày cô càng khó giữ khoảng cách với người đàn ông ấy.

Khoảng cách mong manh, tựa như một sợi dây mảnh chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể đứt, nhưng nếu đứt rồi… cô sẽ rơi vào một thế giới mà chính mình không chắc đã sẵn sàng bước vào.

Sáng hôm sau, khi đến công ty, An Nhiên bắt gặp Hoàng Nam đang nói chuyện cùng một phụ nữ lạ. Người phụ nữ ấy ăn mặc thanh lịch, gương mặt xinh đẹp, thần thái quý phái. Họ trò chuyện bằng giọng rất thân quen, thậm chí Hoàng Nam còn khẽ mỉm cười – nụ cười mà anh hiếm khi để lộ.

Trái tim An Nhiên bất giác thắt lại.

Cô không hiểu vì sao mình lại thấy hụt hẫng đến thế, chỉ biết rằng… có lẽ khoảng cách này còn xa hơn cô tưởng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×