yêu anh qua từng bản vẽ

Chương 12: Buổi tiệc giao lưu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối thứ sáu, thành phố khoác lên mình một diện mạo khác hẳn ban ngày. Những ánh đèn vàng rực rỡ soi sáng từng con phố, dòng người tấp nập như dòng chảy không ngừng. Khách sạn 5 sao nơi tổ chức buổi tiệc giao lưu lộng lẫy giữa trung tâm thành phố, nổi bật với sảnh lớn treo đèn chùm pha lê, phản chiếu ánh sáng lung linh.

An Nhiên đứng trước gương trong căn hộ nhỏ, khẽ chỉnh lại váy áo. Sau nhiều lần phân vân, cô chọn chiếc váy dạ hội màu xanh nhạt, không quá cầu kỳ nhưng tôn dáng và thanh lịch. Làn tóc buông nhẹ, gương mặt trang điểm tự nhiên, ánh mắt cô vừa háo hức vừa căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên cô tham dự một buổi tiệc sang trọng cùng ban lãnh đạo công ty, lại còn có cả đối tác quốc tế. Cảm giác trách nhiệm khiến đôi tay cô khẽ run, nhưng đồng thời, ẩn sâu trong lòng lại có một ngọn lửa khác – háo hức được nhìn thấy phản ứng của Hoàng Nam khi gặp cô trong diện mạo này.

Điện thoại rung. Tin nhắn hiện lên:

Hoàng Nam: Tôi đang chờ ở dưới.

An Nhiên hít một hơi thật sâu, khoác thêm áo mỏng rồi bước xuống.

Trước sảnh, chiếc xe màu đen sang trọng đỗ sẵn. Cửa kính hạ xuống, gương mặt Hoàng Nam hiện ra, vẫn là bộ vest tối màu nhưng lần này có thêm chiếc cà vạt xanh trùng với màu váy của cô, như một sự tình cờ đáng ngạc nhiên.

Anh mở cửa xe, giọng trầm ấm:

– Cô đẹp lắm.

Một câu nói ngắn ngủi nhưng đủ khiến tim An Nhiên đập loạn. Cô lúng túng đáp lại:

– Cảm ơn anh. Anh… cũng rất bảnh.

Khóe môi Hoàng Nam khẽ nhếch, ánh mắt lướt qua cô đầy ẩn ý.

Sảnh tiệc náo nhiệt với tiếng nhạc du dương, mùi rượu vang thoang thoảng và tiếng trò chuyện bằng cả tiếng Việt lẫn tiếng Nhật. Các vị khách đều ăn vận chỉnh tề, vừa nâng ly vừa trao đổi công việc.

Hoàng Nam bước đi bên cạnh An Nhiên, dáng vẻ tự tin, khí chất của một nhà lãnh đạo khiến nhiều ánh mắt ngưỡng mộ dõi theo. Đi bên cạnh anh, An Nhiên cảm giác mình như bị bao phủ bởi quầng sáng lạ thường.

Anh giới thiệu cô với một số đối tác quan trọng. Mỗi lần như vậy, An Nhiên lễ phép chào hỏi, trả lời bằng sự điềm tĩnh hiếm thấy. Khả năng tiếng Anh lưu loát giúp cô ghi điểm, thậm chí vài lần còn khiến đối tác Nhật mỉm cười hài lòng.

Sau màn chào hỏi, Hoàng Nam khẽ nghiêng người, thì thầm bên tai cô:

– Cô làm tốt lắm. Tôi biết đã chọn đúng người.

Lời khen khiến má An Nhiên ửng hồng. Cô cố giữ nụ cười chuyên nghiệp, nhưng trong lòng lại rộn ràng đến khó tả.

Trong bữa tiệc, một vị đối tác Nhật Bản – ngài Takeda – tỏ vẻ đặc biệt ấn tượng với bản vẽ của An Nhiên. Ông cười thân thiện, nhờ cô giải thích thêm về cách kết hợp giữa kiến trúc hiện đại và văn hóa bản địa trong dự án resort.

An Nhiên hơi căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt động viên của Hoàng Nam, cô lấy lại bình tĩnh. Bằng vốn kiến thức và sự chuẩn bị kỹ càng, cô thuyết trình trôi chảy, đưa ra những ý tưởng về việc sử dụng vật liệu địa phương, tối ưu ánh sáng tự nhiên và bảo tồn cảnh quan biển.

Ngài Takeda liên tục gật gù, thậm chí còn quay sang nói với Hoàng Nam bằng giọng hài lòng:

– Cô ấy là một kiến trúc sư đầy tiềm năng. Tôi tin dự án này sẽ rất thành công.

Hoàng Nam bắt tay đối tác, ánh mắt liếc nhanh về phía An Nhiên, ánh nhìn chứa đựng niềm tự hào khó giấu.

Khoảnh khắc cao trào của buổi tiệc đến khi dàn nhạc cất lên bản nhạc khiêu vũ nhẹ nhàng. Các cặp đôi lần lượt bước ra sàn.

Hoàng Nam quay sang, bàn tay đưa ra trước mặt cô:

– Cô nhảy với tôi chứ?

An Nhiên sững sờ. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ khiêu vũ cùng tổng giám đốc giữa chốn đông người thế này. Nhưng ánh mắt anh – vừa kiên định vừa ấm áp – khiến cô không thể từ chối.

– Tôi… sẽ cố. – Cô lí nhí.

Anh khẽ mỉm cười, nắm lấy tay cô. Bàn tay anh lớn, ấm áp và vững chãi.

Giữa sàn nhảy, Hoàng Nam dẫn dắt từng bước đi. Ban đầu An Nhiên còn lúng túng, nhưng nhờ sự dẫn dắt điềm tĩnh của anh, cô dần thả lỏng. Âm nhạc đưa đẩy, váy áo khẽ lay động, đôi mắt hai người vô tình chạm nhau.

Trong ánh sáng lung linh, An Nhiên bỗng thấy Hoàng Nam không còn là vị giám đốc lạnh lùng, khắt khe. Trước mặt cô lúc này là một người đàn ông với sự dịu dàng hiếm thấy, một sự bảo vệ vô hình khiến cô muốn dựa vào.

Khoảnh khắc ấy, thế giới xung quanh dường như mờ đi, chỉ còn hai người trong điệu nhạc êm ái.

Sau điệu nhảy, An Nhiên bước ra ban công khách sạn để hít thở. Gió đêm mát rượi, cảnh thành phố lung linh phía dưới trải dài bất tận. Cô đặt tay lên lan can, cố gắng trấn tĩnh nhịp tim vẫn còn rối loạn.

Bất ngờ, giọng trầm của Hoàng Nam vang lên phía sau:

– Cô mệt à?

Cô xoay lại, thấy anh đang bước đến, tay cầm hai ly rượu vang. Anh đưa một ly cho cô.

– Cảm ơn anh. – Cô nhận ly, nhấp một ngụm nhỏ.

Cả hai đứng im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng gió và nhạc từ xa vọng lại. Rồi Hoàng Nam khẽ nói, giọng chậm rãi hơn thường ngày:

– Hôm nay… cô thật sự rất khác. Không phải chỉ là một kiến trúc sư giỏi, mà còn… rất đẹp.

An Nhiên khựng lại, tim đập mạnh đến mức như muốn vỡ tung. Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình. Không còn khoảng cách cấp trên – cấp dưới, mà như một người đàn ông nhìn người con gái anh đang để tâm.

– Tổng giám đốc… – Cô lắp bắp, không biết phải nói gì.

Hoàng Nam khẽ nhếch môi, nhưng trong ánh mắt lại đầy nghiêm túc:

– Gọi tôi là Hoàng Nam, ít nhất là lúc này.

Không gian bỗng trở nên lặng yên. An Nhiên cầm chặt ly rượu, không dám đối diện quá lâu, nhưng trong lòng biết rõ – ranh giới giữa công việc và tình cảm đang dần bị xóa nhòa.

Buổi tiệc kết thúc muộn. Trên xe về, cả hai im lặng, nhưng im lặng ấy không hề gượng gạo. Chỉ có nhịp tim của An Nhiên là vẫn loạn nhịp.

Khi xe dừng trước cửa nhà cô, Hoàng Nam nghiêng người, giọng trầm khẽ vang:

– Ngủ ngon, An Nhiên.

Chỉ một câu đơn giản thôi, nhưng khiến đêm ấy cô gần như không ngủ được.

Cảm giác này… liệu có phải là tình yêu đang len lỏi vào trái tim cô từng chút một?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×