Sau buổi thuyết trình thành công, cả công ty như trút được gánh nặng. Mọi người hò reo, rủ nhau đi ăn mừng.
Trong tiếng cười nói rộn ràng, An Nhiên lại thấy mình lạc lõng. Cô ngồi ở một góc, cầm ly nước ngọt, lặng lẽ nhìn mọi người nâng cốc cụng ly.
Hoàng Nam bước đến, đặt ly rượu xuống trước mặt cô.
– Không uống sao?
– Tôi không quen uống rượu. – Cô cười nhẹ.
Anh kéo ghế ngồi cạnh. Bầu không khí bỗng trở nên yên ắng hơn. Giữa tiếng ồn ào xung quanh, cả hai như có một khoảng không riêng biệt.
Hoàng Nam trầm giọng:
– Hôm nay cô thật sự làm rất tốt. Tôi chưa từng thấy ai thuyết trình thuyết phục như vậy.
– Nếu không có sự hỗ trợ của mọi người, tôi cũng không làm được. – Cô đáp khiêm tốn, nhưng trong lòng ấm áp lạ thường.
Anh im lặng, chỉ nhìn cô. Cái nhìn ấy lâu đến mức khiến tim An Nhiên run rẩy.
Đúng lúc ấy, Khánh Vy xuất hiện. Cô đặt tay lên vai Hoàng Nam, nở nụ cười tươi:
– Anh Nam, mọi người đang chờ anh nâng ly kìa.
Anh thoáng cau mày, nhưng rồi vẫn gật đầu, đứng dậy. Trước khi đi, anh liếc nhìn An Nhiên một cái, ánh mắt như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
An Nhiên ngồi lặng, bàn tay siết chặt ly nước. Trong lòng dâng lên một cảm giác mơ hồ: có gì đó bất thường.
Quả thật, vài ngày sau, tin đồn lan ra trong công ty: Khánh Vy được gia đình Hoàng Nam lựa chọn làm “người phù hợp” để kết hôn.
An Nhiên nghe được tin này từ vài đồng nghiệp. Cô chỉ cười gượng, cố tỏ ra không quan tâm. Nhưng khi trở về phòng trọ, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống.
– Thì ra… mình vốn chỉ là một kẻ ngoài lề. – Cô thì thầm.
Trong lúc ấy, Hoàng Nam cũng đang đứng một mình trong phòng làm việc. Điện thoại trên bàn liên tục sáng lên với những tin nhắn từ Khánh Vy. Anh siết chặt tay, ánh mắt tối lại.
Anh biết, đã đến lúc phải đối diện với sự thật.
Và sự thật ấy… có thể sẽ thay đổi tất cả.