Buổi sáng thứ Hai, công ty Truyền thông Horizon như một tổ ong vỡ.
Người chạy hối hả, người dán mắt vào màn hình máy tính, người gọi điện thoại lia lịa. Chỉ có một điều chắc chắn: có biến to.
An Nhiên bước vào văn phòng tầng sáu, tay còn cầm ly cà phê đang bốc khói, miệng ngáp nhẹ. Cô vừa định ngồi xuống thì thấy mọi người xì xào:
— Trời đất, đã xem bài đăng chưa?
— Bê bối lớn rồi, khách hàng nổi trận lôi đình!
— Tổng giám đốc công ty đối tác đã gọi đến tận ba lần!
Cô chớp mắt, chưa hiểu chuyện gì.
Thư ký Hân chạy vội tới, thở hổn hển:
— Nhiên, chết rồi! Bài đăng quảng cáo của thương hiệu Reena Cosmetics bị đăng nhầm hình ảnh… thay vì người mẫu chính, lại là ảnh chưa qua chỉnh sửa!
— Gì cơ?! — An Nhiên giật nảy. — Không thể nào, em đã kiểm tra file cuối cùng trước khi gửi mà!
— Nhưng trên fanpage chính thức, hình ảnh lại bị bóp méo, caption thì sai slogan. Cả cộng đồng mạng đang cười ầm lên!
Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy cô.
Cô lập tức bật máy tính, mở trang fanpage của khách hàng. Quả nhiên, ở đó là hình ảnh người mẫu với khuôn mặt nhăn nhúm, ánh sáng lệch, caption lại ghi:
“Reena – Đánh thức vẻ đẹp… của bạn trai bạn! ❤️”
“Của bạn trai bạn”?
An Nhiên suýt sặc cà phê. Đó là câu đùa nội bộ hôm qua khi cô trò chuyện trong nhóm làm việc! Ai đó đã dùng nhầm bản thử.
Điện thoại cô đổ chuông. Tên hiện lên: Trưởng phòng Trí.
Giọng anh ta nặng như đá rơi:
— An Nhiên, vào phòng họp gấp. Tổng giám đốc khách hàng đang họp video. Giải thích đi, chuyện này là sao?
Tim cô đập loạn. Cô biết, dự án quảng cáo này trị giá hơn 2 tỷ, là hợp đồng lớn nhất quý này. Nếu xảy ra sai sót, không chỉ uy tín công ty mà cả vị trí của cô cũng tiêu tan.
Phòng họp im phăng phắc.
Trên màn hình lớn là gương mặt lạnh lùng của Lâm Khang, tổng giám đốc tập đoàn Reena, người nổi tiếng “độc miệng” và khó chiều.
Ánh mắt anh lạnh như băng khi nói:
— Ai là người phụ trách chiến dịch này?
Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía An Nhiên.
Cô đứng dậy, giọng run nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:
— Là tôi, thưa anh. Tôi chịu trách nhiệm nội dung và hình ảnh.
— Tốt. — Giọng anh đều đều, nhưng chứa sự kiềm nén. — Cô có thể giải thích vì sao bài đăng quảng cáo của chúng tôi trở thành trò cười trên mạng xã hội không?
An Nhiên nuốt khan:
— Tôi… tôi đã kiểm tra kỹ bản cuối cùng. File được gửi qua email nội bộ, nhưng có thể ai đó đã tải nhầm bản thử chưa chỉnh sửa—
Anh ngắt lời, giọng thấp và sắc:
— Cô đang đổ lỗi cho “ai đó”?
Không khí đặc quánh.
Trưởng phòng Trí lúng túng xen vào:
— Chúng tôi sẽ rà soát lại toàn bộ dữ liệu—
— Không cần. — Ánh mắt Lâm Khang dừng lại trên An Nhiên. — Tôi chỉ cần người chịu trách nhiệm.
Ánh nhìn ấy khiến cô lạnh sống lưng. Không dữ dằn, nhưng đủ áp lực khiến tim cô muốn ngừng đập.
Cuộc họp kết thúc bằng lời cảnh cáo:
“Nếu Reena chịu tổn thất truyền thông, Horizon phải đền gấp đôi. Và người phụ trách trực tiếp – cô An Nhiên – sẽ bị cấm tham gia mọi chiến dịch với Reena trong tương lai.”
Khi màn hình tắt, mọi người im lặng.
Trưởng phòng Trí quay sang cô, giọng nặng nề:
— Tôi tin cô, nhưng ban giám đốc thì không. Chuẩn bị bản tường trình đi, càng chi tiết càng tốt.
Cô gật đầu, rồi trở về chỗ ngồi, tay vẫn run.
Tin tức trên mạng lan nhanh khủng khiếp. Chỉ trong ba giờ, hashtag #ReenaHỏngQuảngCáo leo top thịnh hành. Hàng loạt bài viết chế ảnh, bình luận mỉa mai:
“Reena – Đánh thức vẻ đẹp của bạn trai bạn” – quả slogan ngàn vàng! 😂
“PR dở mà dễ thương ghê!”
Cô cắn môi. Một trò đùa nhỏ thành cơn bão thật sự.
Buổi trưa, điện thoại cô nhận được tin nhắn lạ:
“15h, quán cà phê tầng trệt Reena Tower. Tôi muốn gặp cô. – Lâm Khang.”
An Nhiên đọc đi đọc lại, lòng rối bời.
Anh ta… muốn gặp riêng cô?
Quán cà phê nằm ở tầng trệt tòa nhà Reena Tower, nơi mọi thứ sang trọng đến mức khiến cô thấy mình lạc lõng. Khi bước vào, cô lập tức nhận ra anh — người đàn ông mặc sơ mi trắng, ngồi thẳng lưng, tay cầm ly espresso.
Khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sâu và lạnh, dáng vẻ trầm tĩnh khiến mọi người xung quanh tự động tránh xa vài mét.
An Nhiên hít một hơi, tiến đến.
— Xin chào anh Lâm, tôi là An Nhiên.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua cô, dừng lại ở bảng tên trên áo, rồi khẽ gật:
— Ngồi đi.
Giọng nói của anh không quá cao, nhưng đầy uy lực.
Cô ngồi xuống, hai tay đan vào nhau, lòng bàn tay lạnh ngắt.
Anh đặt điện thoại lên bàn, mở hình ảnh chiến dịch bị lỗi:
— Cô có biết chỉ trong bốn tiếng, lượng theo dõi trang của chúng tôi giảm 30% không?
— Tôi xin lỗi. Tôi thật sự không biết vì sao bản thử lại bị đăng lên. Tôi đang kiểm tra toàn bộ đường truyền nội bộ—
— Không cần. — Anh cắt ngang, giọng đều đều. — Tôi không cần nghe giải thích. Tôi chỉ quan tâm đến kết quả.
Cô im lặng.
Lúc đó, anh đột nhiên nghiêng người, ánh mắt dò xét:
— Cô làm ở Horizon bao lâu rồi?
— Gần hai năm.
— Còn trẻ mà liều lĩnh quá.
— Tôi không liều, chỉ… không muốn bị hiểu lầm.
— Vậy cô nghĩ nên làm gì để “xóa hiểu lầm”?
Câu hỏi của anh khiến cô ngẩng lên. Đôi mắt đen của anh, lạnh mà lại như có gì đó… thử thách.
Cô hít sâu:
— Tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm. Dù bị đình chỉ công việc, tôi cũng sẽ không trốn tránh.
Anh nhướng mày, khóe môi khẽ cong, nửa cười nửa mỉa:
— Cô can đảm đấy. Nhưng Reena không cần người “chịu trách nhiệm”, chúng tôi cần người chữa lỗi.
— Ý anh là…
— Trong hai tuần, tôi muốn Horizon giúp Reena lấy lại danh tiếng, ít nhất là bằng hoặc hơn trước sự cố này. Nếu không, tôi sẽ chấm dứt hợp đồng, và đòi bồi thường toàn bộ.
An Nhiên chết lặng.
Hai tuần để cứu một thương hiệu? Không thể! Nhưng nhìn vào đôi mắt bình thản của anh, cô biết anh không nói đùa.
— Tôi hiểu. Tôi sẽ cố hết sức.
Anh nhấp một ngụm cà phê, rồi đặt ly xuống, ánh mắt khẽ nheo lại:
— Hy vọng lần sau, cô không làm tôi thất vọng.
Khi cô đứng dậy, định rời đi, anh bỗng gọi:
— Cô An Nhiên.
Cô quay lại.
— Dạ?
— Tôi ghét nhất là những người làm việc nửa vời. Nếu cô đã muốn “chịu trách nhiệm”, hãy chuẩn bị tinh thần cho những yêu cầu… không dễ chịu đâu.
Giọng anh lạnh, nhưng ánh mắt thoáng qua một tia gì đó — như hứng thú.
Tối đó, trong căn phòng nhỏ của mình, An Nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình laptop.
Các bài viết châm biếm vẫn tràn ngập khắp mạng.
Cô thở dài, mở lại thư mục “Dự án Reena” trong máy tính.
Khi xem kỹ, cô nhận ra: file bị đăng không phải từ máy cô — mà từ tài khoản phụ của nhóm thiết kế. Nhưng ai đã gửi nó ra ngoài?
Cô kiểm tra nhật ký gửi mail, đột nhiên thấy một email lạ:
Từ: linhdao@horizon.vn
Gửi: admin@reena.com
File: reena_demo_final.jpg
Linh Đào – đồng nghiệp cùng phòng, người từng cạnh tranh trực tiếp với cô cho vị trí trưởng nhóm PR.
Tay cô siết chặt chuột. Không thể nào… Linh Đào làm chuyện đó?
Ngày hôm sau, khi An Nhiên đến công ty, không khí vẫn căng như dây đàn.
Đồng nghiệp tránh ánh mắt cô, vài người thì thầm sau lưng.
Trưởng phòng Trí gọi cô vào, nói nhỏ:
— Ban giám đốc muốn tạm đình chỉ cô một tuần để điều tra.
Trước khi cô kịp phản ứng, cửa phòng lại mở ra. Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên:
— Không cần đình chỉ.
Mọi người quay lại. Lâm Khang đứng đó, áo sơ mi xanh đậm, tay đút túi, ánh mắt như cắt qua đám người.
— Tôi đã làm việc với chủ tịch Horizon. Tôi có đề nghị riêng.
Trí ngạc nhiên:
— Đề nghị gì ạ?
Anh nhìn thẳng vào An Nhiên, môi khẽ nhếch:
— Tôi muốn cô ấy tham gia trực tiếp vào chiến dịch khắc phục hình ảnh cho Reena. Dưới quyền chỉ đạo… của tôi.
Căn phòng chết lặng.
An Nhiên tròn mắt:
— Cái gì ạ? Tôi… làm việc trực tiếp với anh?
— Đúng. — Anh nhướng mày. — Cô là người gây ra rắc rối, nên cô phải là người giải quyết. Hai tuần tới, cô sẽ làm việc ở Reena, dưới sự giám sát của tôi.
Trưởng phòng Trí định phản đối, nhưng anh đã dứt khoát:
— Nếu không đồng ý, Reena sẽ hủy hợp đồng ngay bây giờ.
Không ai dám nói thêm.
An Nhiên đứng chết lặng, đầu óc rối tung.
Một bên là nguy cơ mất việc, một bên là phải làm việc trực tiếp với người đàn ông lạnh lùng kia…
Cô nuốt khan:
— Tôi… tôi đồng ý.
Ánh mắt anh dịu lại đôi chút.
— Tốt. Sáng mai, 8 giờ, tôi chờ cô tại Reena Tower. Đừng đến muộn.
Anh quay lưng đi, để lại sau lưng cả văn phòng đang sững sờ.
Trưởng phòng Trí thở dài:
— An Nhiên, cô biết không, có lẽ đây là “tai nạn” lớn nhất trong sự nghiệp của cô… hoặc cũng có thể là bước ngoặt đấy.
Tối hôm đó, An Nhiên ngồi bên cửa sổ, nhìn thành phố sáng đèn.
Cô bật điện thoại, thấy thông báo mới:
Tin nóng: Tổng giám đốc Reena xác nhận đang hợp tác chặt chẽ với Horizon để xử lý khủng hoảng. Một nữ nhân viên trẻ sẽ tham gia trực tiếp cùng ông trong dự án.
Phía dưới là hàng nghìn bình luận tò mò:
“Nữ nhân viên đó là ai thế?”
“May mắn quá, được làm việc cùng Lâm tổng kìa!”
“Lâm tổng nổi tiếng khó tính, chúc cô gái kia sống sót qua 2 tuần 🤣”
An Nhiên nhìn màn hình, thở dài.
“May mắn à?” – cô cười nhạt. Không biết là may hay xui nữa.
Cô chỉ biết, ngày mai, cô phải đối diện với người đàn ông vừa là “tai nạn truyền thông” của cô… vừa là người có thể khiến sự nghiệp của cô hồi sinh — hoặc chấm hết.