yêu anh từ những ngày giả vờ

Chương 9: Anh ta ghen thật kìa!


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi chiều cuối tuần, BrightStar Media vẫn nhộn nhịp. An Nhiên đang ngồi bên bàn máy tính, soạn thảo kế hoạch PR cho khách hàng mới, thì điện thoại vang lên.

– An Nhiên, tối nay rảnh không? – Giọng của Linh, bạn thân cô từ thời đại học, vang lên.

– Rảnh sao? – An Nhiên nhăn mày. – Tại sao hỏi vậy?

– Hôm nay mình tụ tập vài đứa cũ, ăn tối rồi đi xem triển lãm. Chị tham gia đi, lâu rồi không gặp nhau mà!

An Nhiên nhìn đồng hồ, rồi cắn môi. Cô không muốn từ chối, nhưng cũng lo lắng về tin nhắn của Lâm Khang tối hôm trước:

“Ngày mai, tôi muốn gặp cô ngoài giờ làm việc. Chỉ riêng chúng ta. Không có ai khác.”

– Ờ… được thôi, để tối nay tôi đi cùng. – Cô đáp, giọng hơi lấn cấn.

– Tuyệt! 7 giờ tối tại quán quen nhé.

Cúp máy, cô cảm giác tim mình vừa háo hức vừa lo lắng. Sẽ ổn thôi, chỉ là bạn bè mà.

Sự xuất hiện bất ngờ của Lâm Khang

7 giờ tối, An Nhiên đến quán nhỏ, không gian ấm áp với ánh đèn vàng. Linh và vài người bạn khác đã ngồi sẵn, vừa cười nói, vừa nhâm nhi đồ ăn.

– Chị An đến rồi kìa! – Linh reo. – Ngồi đây đi, tụi em kể đủ chuyện luôn.

Cô vừa cười vừa ngồi xuống, cảm giác thoải mái dần trôi qua. Những câu chuyện cũ, những trêu chọc thân thiện khiến cô quên đi một phần căng thẳng.

Nhưng đúng lúc mọi thứ đang vui vẻ, cửa quán bật mở. Một bóng người quen thuộc bước vào: Lâm Khang. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, bước thẳng đến bàn cô.

– Anh… anh không đặt trước bàn sao? – An Nhiên giật mình.

– Tôi đến để đảm bảo cô ổn. – Anh nói, giọng trầm mà nghiêm.

Cả bàn trố mắt nhìn, Linh bật cười:

– Ôi, chị An cưng quá, bạn trai mà lộ mặt nhanh ghê.

An Nhiên đỏ mặt, định giải thích thì anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sâu sắc:

– Tôi… đến vì cảm thấy cần.

Anh ta ghen thật

Trong lúc cô đang giới thiệu bạn bè, một người bạn cũ – Huy – bất ngờ tiến lại gần, cười tươi:

– An Nhiên, lâu rồi không gặp! Hôm nay xinh quá!

Cô cười, kể vài chuyện đại học. Huy dí dỏm, trêu cô, hai người cười đùa.

Nhưng An Nhiên chợt cảm nhận ánh mắt Lâm Khang liếc sang. Ánh mắt ấy không lạnh lùng như thường ngày, mà dữ dội, sắc bén và… rõ ràng ghen tuông.

Cô lén nhìn anh, thấy khóe môi anh khẽ nhếch lên, nhưng đôi mắt trầm hẳn lại. Lòng cô bỗng dưng xốn xang: Anh ta ghen thật kìa!

– Chị An, tôi nghĩ chúng ta nên về thôi. – Anh nói khẽ, giọng vừa nghiêm nghị vừa thấp.

– Ơ… còn tụi em nữa mà! – Cô lí nhí.

– Lần khác, được không? – Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng không chối từ.

An Nhiên im lặng, tim đập mạnh. Cô chưa từng thấy anh bộc lộ cảm xúc như thế – không phải sự lạnh lùng, không phải tính toán công việc, mà là ghen tuông thật sự.

Trở về nhà, không khí căng thẳng

Trên đường về, xe lặng yên. An Nhiên cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác tim đập rộn ràng vẫn còn.

– Sao anh lại ghen dữ vậy? – Cô hỏi, giọng nhỏ, vừa tò mò vừa lo.

– Vì tôi không muốn cô thân thiết với người khác như vậy. – Anh đáp, giọng trầm mà thẳng thắn.

– Nhưng… đó chỉ là bạn bè thôi.

– Dù là bạn bè, tôi vẫn không thích. – Anh nhấn mạnh, ánh mắt nhìn thẳng cô.

An Nhiên cảm giác như tim mình vừa bị bóp nghẹt, vừa ấm lên. Là thật… anh đang quan tâm mình thật sự.

Cô quay mặt đi, không dám nhìn thẳng, nhưng không thể phủ nhận cảm giác vui sướng xen lẫn lo sợ.

Cơn ghen khiến anh không kiểm soát

Về đến công ty sáng thứ Hai, An Nhiên nhận được một email từ Lâm Khang, tiêu đề:

“Cuộc họp hôm qua – chú ý thái độ và khoảng cách”

Mở ra, cô mới biết anh gửi cho các trưởng phòng, nhấn mạnh không ai được tiếp xúc quá thân mật với cô ngoài công việc.

Đọc xong, cô vừa bật cười vừa thở dài. Cảm giác vừa buồn cười vừa… ấm áp, vì anh ta không chỉ bộc lộ sự ghen tuông, mà còn không kiểm soát nổi cảm xúc, khiến cả công ty biết rõ cô là người đặc biệt.

Cuộc trò chuyện thẳng thắn

Chiều hôm đó, sau giờ làm, Lâm Khang gọi cô vào phòng. Không khí khác hẳn: không phải công việc, không phải PR hay tin đồn, mà chỉ còn hai người.

– Tôi biết cô đang bối rối. – Anh nói, giọng trầm ấm. – Tôi ghen, và… không muốn giả vờ nữa.

An Nhiên khẽ lùi lại, tim đập loạn.

– Anh… sao lại thẳng thắn vậy?

– Vì tôi… thích cô. – Anh thốt ra, ánh mắt không lẫn vào đâu được. – Không giả vờ, không kịch bản. Thật sự thích cô.

Cô sững người. Cảm xúc trong cô bỗng chốc hỗn loạn: hạnh phúc, lo sợ, bối rối, tất cả hòa lẫn.

– Tôi… cũng… – Cô lí nhí, nhưng không kịp nói hết.

Anh tiến lại gần, nắm tay cô, nhấn nhẹ:

– Chúng ta sẽ đối mặt với tất cả cùng nhau. Tin đồn, công việc, cảm xúc… Tôi không muốn mất cô.

An Nhiên nhìn vào mắt anh, thấy sự chân thành, sự ghen tuông thật sự, và cảm giác an toàn kỳ lạ. Cô cảm nhận tim mình đã hoàn toàn rung động.

Một khoảnh khắc không thể quên

Khoảnh khắc ấy, cả hai đứng yên trong phòng, chỉ có hơi thở, ánh mắt và nhịp tim hòa vào nhau. Không còn giả vờ, không còn kịch bản, chỉ còn hai con người đang cảm nhận nhau thật sự.

An Nhiên khẽ mỉm cười, tim đập nhanh:

– Thì ra… anh cũng có lúc không kiểm soát được cảm xúc.

– Chỉ khi là cô thôi. – Anh cười, khóe môi cong lên.

Cô không nói gì, chỉ để tay trong tay anh, cảm nhận từng nhịp rung, từng hơi thở trầm ấm.

Cô biết, từ khoảnh khắc này, mọi cảm xúc đã vượt ra ngoài vai diễn bạn gái giả, mọi tin đồn, mọi thử thách… đều trở thành nền tảng để tình cảm thật chớm nở.

Thay đổi từ bên trong

Ngày hôm sau, An Nhiên đi làm với một tâm trạng khác hẳn. Không còn lo sợ tin đồn, không còn rối trí vì ánh mắt đồng nghiệp, cô cảm thấy mạnh mẽ và tự tin hơn.

Nhưng khi Lâm Khang xuất hiện, ánh mắt anh nhìn cô với một chút ghen, một chút bảo vệ, cô lại cảm nhận tim mình loạn nhịp. Cô nhận ra rằng tình cảm này không còn chỉ là trò chơi giả vờ.

Trong lòng cô, một điều chắc chắn:

– Mình đã bắt đầu rung động, và người đàn ông này… cũng thật lòng với mình.

Và điều đó khiến cả thế giới xung quanh cô trở nên vừa đáng sợ, vừa ngọt ngào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×