Sáng thứ Ba, An Nhiên bước vào văn phòng với tâm trạng nặng nề nhưng đầy tò mò. Sau cơn bão tin đồn hôm qua, mọi thứ dường như vẫn yên bình bên ngoài, nhưng trong lòng cô thì hoàn toàn khác. Cô nhận ra một điều: trái tim mình không còn bình yên như trước nữa.
Điều này bắt đầu từ hôm qua – nụ hôn trong đêm tiệc. Lúc đầu, cô nghĩ đó chỉ là “giả vờ” trong kịch bản, một khoảnh khắc tình cờ. Nhưng giờ đây, mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh Lâm Khang hiện ra rõ mồn một: ánh mắt trầm tĩnh, đôi môi khẽ cong, hơi men thoảng hương nước hoa, và cảm giác an toàn kỳ lạ.
Cô tự nhủ: Không, không thể. Đây chỉ là cảm giác giả vờ thôi… mình không được rung động.
Nhưng thử thách đầu tiên đến ngay khi cô bước vào phòng làm việc.
Ánh mắt khó hiểu của đồng nghiệp
Từ xa, Trâm Anh đã đứng sẵn, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò:
– Cô An ơi, hôm qua tôi xem clip rồi, quả là… không tưởng tượng nổi!
An Nhiên thở dài, cố gắng mỉm cười:
– Dạ, cũng bình thường thôi mà.
Nhưng không khí xung quanh như bị lây lan bởi tin đồn. Đồng nghiệp xì xào, cười khúc khích, nhìn cô với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa dò xét.
Cô ngồi xuống bàn, lướt nhanh email, nhưng không thể tập trung. Trong đầu vẫn vang vọng lời nói của Lâm Khang:
“Có những thứ tôi không muốn quên.”
Những từ ấy khiến trái tim cô lỡ nhịp. Lần đầu tiên, cô nhận ra mình đang chú ý đến một người đàn ông theo cách mà trước đây chưa từng có.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ
Giữa buổi sáng, Lâm Khang gọi cô vào phòng họp nhỏ. Khi cô bước vào, anh đang đứng bên cửa sổ, ánh sáng chiều chiếu qua làm gương mặt anh thêm phần sắc sảo.
– Có chuyện gì ạ? – Cô hỏi, cố giữ bình tĩnh.
– Hôm nay, có một đối tác quan trọng muốn gặp tôi. Tôi muốn cô tham gia để hỗ trợ PR.
– Dạ… tôi chuẩn bị rồi.
Anh liếc cô, ánh mắt sâu thẳm:
– Cô… hôm qua sau khi về nhà, có nghĩ gì về nụ hôn không?
An Nhiên ngẩn người. Tim cô đập mạnh, mặt nóng bừng.
– Dạ… tôi… chỉ nghĩ là… kịch bản thôi ạ.
– Nhưng cảm giác thật không phải sao? – Anh hỏi, giọng trầm, gần như chỉ dành riêng cho cô.
Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Trong lòng cô dấy lên một thứ cảm giác hỗn độn: Mình… đang rung động sao?
Giữa công việc và cảm xúc
Buổi họp với đối tác diễn ra căng thẳng. An Nhiên vừa phải tập trung công việc, vừa cố che giấu cảm giác vừa rối vừa mới mẻ. Mỗi khi Lâm Khang nghiêng người trao tài liệu, mùi nước hoa phảng phất, cô lại cảm thấy tim mình nhảy lên lạ thường.
Sau buổi họp, khi hai người bước ra ngoài, ánh chiều tà nhuộm đỏ đường phố, Lâm Khang bỗng dừng lại:
– Hôm nay cô làm việc tốt.
– Dạ… tôi chỉ làm đúng theo hướng dẫn.
– Không chỉ là hướng dẫn. Cô còn chú ý đến chi tiết nhỏ, điều khiến tôi ấn tượng.
An Nhiên im lặng, mặt nóng bừng. Lần đầu tiên, cô nhận ra những lời khen của anh không chỉ dừng ở vai trò “giả vờ bạn gái” nữa.
– Có vẻ… cô đang… thích tôi rồi? – Anh hỏi, hơi nghiêng đầu, giọng pha chút tinh nghịch.
Cô giật mình, mắt mở to, không biết đáp sao.
– Tôi… không… – Cô lí nhí.
Anh cười nhẹ, đặt tay lên vai cô, siết nhẹ:
– Không sao. Cảm xúc không sai đâu. Nhưng cô phải hiểu… công việc và cảm xúc không thể lẫn lộn quá sớm.
An Nhiên cúi đầu, tim đập loạn. Cô biết mình đang dần đánh mất sự bình yên nội tâm – trái tim đã bắt đầu rung động, mà cô không thể kiểm soát.
Những tín hiệu khó hiểu
Những ngày sau đó, tại văn phòng, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, nhưng đối với An Nhiên, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ của Lâm Khang đều khiến cô rối bời.
Khi anh đưa báo cáo cho cô, tay chạm nhẹ vào tay cô.
Khi anh gọi tên cô trong cuộc họp, giọng trầm ấm vang lên giữa phòng, cô cảm thấy tim mình loạn nhịp.
Khi anh vô tình nở nụ cười riêng với cô, cô lén nhìn anh mà không dám thừa nhận.
Cô nhận ra, những hành động tưởng chừng nhỏ nhặt lại khiến cô không còn bình yên. Cảm xúc cô tưởng là giả vờ, giờ đã trở thành thật.
Khoảnh khắc trong thang máy
Một buổi chiều, sau khi rời phòng họp, An Nhiên bước vào thang máy cùng Lâm Khang. Chỉ có hai người, không ai nói gì. Cô cảm nhận tim mình đập mạnh hơn bình thường.
– Cô có ổn không? – Anh hỏi, giọng trầm.
– Ổn… dạ, ổn.
– Tôi thấy cô không ổn. – Anh nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén. – Tôi biết cô đang lo lắng về… cảm xúc của mình.
An Nhiên lặng im. Không gian chật hẹp, tim cô dường như muốn nhảy ra ngoài.
– Cô… có thể thành thật với tôi không? – Anh hỏi, giọng dịu lại.
Cô khẽ lắc đầu, giọng run run:
– Tôi… tôi… không biết.
Anh nhắm mắt một chút, hít sâu, rồi lại mở ra:
– Không sao. Cảm xúc không ai ép buộc được. Nhưng nếu cô nhận ra mình rung động, hãy dũng cảm thừa nhận.
An Nhiên nhìn anh, tim vừa sợ vừa muốn bày tỏ. Nhưng thang máy mở cửa, hai người bước ra – cô vẫn chưa nói được gì.
Giữa giả vờ và thật
Những ngày sau đó, công ty vẫn đầy những tin đồn và bàn tán về cô và Lâm Khang. Nhưng trong lòng An Nhiên, nỗi rung động dần trở nên rõ ràng. Cô nhận ra: giả vờ bạn gái hay không, cô đã bắt đầu cảm thấy rung động thật sự.
Cô tự nhủ:
Không thể chối bỏ được nữa. Trái tim mình không bình yên… tôi đang yêu người đàn ông này.
Nhưng cùng với nhận ra đó, nỗi lo cũng ập đến:
Nếu tình cảm này là thật, còn giả vờ, còn công việc, còn tin đồn… làm sao mình cân bằng được?
Cô cảm thấy bối rối, vừa hạnh phúc vừa sợ hãi. Trái tim vừa rung động, vừa căng thẳng – lần đầu tiên cô thấy bản thân mình không còn kiểm soát được cảm xúc.
Một tin nhắn lạ
Tối hôm đó, khi vừa về nhà, cô nhận được tin nhắn từ số của Lâm Khang:
“Ngày mai, tôi muốn gặp cô ngoài giờ làm việc. Chỉ riêng chúng ta. Không có ai khác.”
Cô đọc đi đọc lại nhiều lần, tim nhảy loạn. Tin nhắn ngắn gọn nhưng khiến cô cảm thấy trái tim rộn ràng như đang chờ một điều gì đó thật sự.
Cô tự nhủ: Ngày mai… phải đối diện với cảm xúc của mình. Không thể giả vờ nữa.
Cô đặt điện thoại xuống, thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong ánh đèn đường vàng nhạt, cô thấy mình đã bước vào một thế giới mới – nơi giả vờ và thật, công việc và tình cảm, đều lẫn lộn.
Một cảm giác vừa lo sợ vừa háo hức trào dâng.
– Trái tim… mình đang rung động… thật rồi.
An Nhiên mỉm cười, dù biết rằng từ khoảnh khắc này, cuộc sống cô sẽ không còn bình yên như trước nữa. Nhưng ít nhất, cô đã thừa nhận sự thật với chính mình.