Ánh đèn chớp nháy trên thảm đỏ rọi xuống, những bộ váy lấp lánh và nụ cười giả tạo hòa vào nhau, nhưng cô gái vẫn chỉ chú ý đến một người. Anh đứng cách đó vài bước, gương mặt nghiêm nghị, đôi mắt sâu thẳm, như thể cả thế giới xung quanh đều không chạm đến được.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh, nhưng tim đập mạnh đến mức muốn nhảy ra ngoài. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã cảm nhận được một thứ gì đó kỳ lạ, một cảm giác vừa sợ vừa muốn tiến gần. Anh là minh tinh được săn đón, một nam thần trong giới showbiz mà cô hằng theo dõi qua mạng xã hội hàng tháng trời. Cái cảm giác say mê ấy không phải là đơn thuần hâm mộ; nó đã trở thành một thứ ám ảnh trong lòng cô, âm thầm len lỏi vào mọi suy nghĩ, mọi hành động.
Máy quay lia đến anh, và cô cố nhấc máy ảnh trong tay để chụp một bức hình. Tay cô run lên, tim cô như muốn nổ tung. Trong đầu cô vang lên tiếng nói nhỏ: “Chỉ cần anh nhìn thấy mình một lần thôi, thế là đủ…” Nhưng ánh mắt anh lạnh lùng, dường như không hề chú ý đến cô. Cô lặng lẽ đứng một góc, cố giấu đi sự bối rối, nhưng trong tim, một cơn sóng dữ dội bắt đầu dâng trào.
Mọi người xung quanh cười nói, tay bắt tay, chụp hình, nhưng cô chỉ còn anh. Cô nhớ từng chi tiết trên gương mặt anh: sống mũi thẳng, đôi mắt có chút u buồn, và nụ cười – nếu may mắn – hiếm hoi nhưng khiến tim cô rung động khôn tả. Trong khoảnh khắc ấy, cô tự nhủ: “Mình phải ở gần anh… mình phải làm gì đó để anh nhận ra mình…”
Buổi tiệc kết thúc, nhưng cô không rời đi ngay. Cô đứng lặng nhìn anh từ xa, nhìn cách anh bước ra khỏi đám đông, dáng người cao ráo, bước chân tự tin. Một phần trong cô hân hoan, phần khác lại đau nhói: sao khoảng cách giữa họ lớn đến thế? Sao anh dường như thuộc về một thế giới khác, nơi cô không thể với tới?
Về đến nhà, cô ngồi trước máy tính, mở trang cá nhân của anh lên. Nhìn những tấm hình, những bài đăng với nụ cười hoàn hảo, cô cảm giác vừa gần vừa xa. Cô bắt đầu nhắn tin: “Anh có khỏe không?” – một tin nhắn tưởng chừng đơn giản nhưng cô gửi đi với cả trái tim run rẩy. Anh trả lời vài tiếng sau, câu chữ ngắn gọn: “Tôi ổn. Cảm ơn.” Cô đọc đi đọc lại, trái tim vẫn rộn ràng như lần đầu gặp.
Kể từ tối hôm đó, cô bắt đầu để ý từng chi tiết về anh: lịch trình, sở thích, những bình luận trên mạng xã hội. Cô luôn có mặt ở những nơi anh xuất hiện, âm thầm quan sát, giúp đỡ khi có thể. Tình cảm cô dành cho anh không còn là ngưỡng mộ nữa, mà đã trở thành một thứ tình yêu mù quáng, nơi cô sẵn sàng hy sinh mọi thứ, kể cả danh dự, bạn bè, và chính bản thân mình, chỉ để được gần anh.
Nhưng chưa một lần cô dám thổ lộ trực tiếp. Cô sợ anh sẽ từ chối, sợ anh sẽ xa lánh, nhưng nỗi sợ ấy lại càng khiến cô muốn tiến tới. Mỗi ngày trôi qua, cảm giác ám ảnh ấy càng lớn, dần chiếm lấy tâm trí cô, khiến cô không thể nghĩ đến điều gì khác ngoài anh.
Đêm khuya, khi mọi thứ yên ắng, cô tự nhủ: “Chỉ cần anh nhìn thấy mình… chỉ cần anh chú ý một lần thôi… thì mọi hy sinh đều xứng đáng.” Và trong lòng, cô không hề nhận ra rằng chính tình yêu mù quáng này sẽ là con dao sắc bén nhất, có thể làm tổn thương cả trái tim cô và anh, ngay cả trước khi họ kịp gần nhau.
Cô gái nhắm mắt lại, hình dung khuôn mặt anh lần cuối trước khi chìm vào giấc ngủ, và không biết rằng đây chỉ là bắt đầu của một hành trình ngược tâm, nơi tình yêu không cân bằng sẽ kéo cô xuống vực sâu của đau khổ và mất mát.