yêu đến mù quáng

Chương 2: Những tin nhắn đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, cô thức dậy với trái tim nặng trĩu, không phải vì mệt mỏi hay thức khuya, mà vì nỗi háo hức mong chờ một tin nhắn từ anh. Cô bật điện thoại, mở ứng dụng nhắn tin và… không có gì. Tim cô thoáng hụt hẫng, nhưng cô tự nhủ: “Chắc anh bận thôi. Chỉ cần anh trả lời, là đủ rồi.”

Cả ngày hôm đó, cô lướt qua hàng loạt bài đăng trên mạng xã hội, tìm mọi dấu hiệu về anh: hình ảnh, bình luận, check-in, thậm chí cả những bài đăng cũ mà cô từng bỏ lỡ. Mỗi lần nhìn thấy tên anh xuất hiện trên màn hình, tim cô lại nhói lên một cách kỳ lạ. Mọi người xung quanh vẫn nói chuyện bình thường, nhưng cô không nghe, không nhìn, tâm trí cô hoàn toàn tập trung vào một mục tiêu duy nhất: anh.

Đến chiều, chiếc điện thoại rung lên. Cô hốt hoảng nhấc máy:

“Tôi ổn. Cảm ơn.”

Chỉ ba từ ngắn gọn, nhưng đối với cô, đó là cả một thế giới. Cô đọc đi đọc lại, cảm giác rộn ràng không thể kìm nén. Chỉ cần anh trả lời, chỉ cần anh nhìn thấy sự quan tâm của cô, cô đã thấy mọi nỗi cô đơn, mọi đêm dài thức trắng, đều xứng đáng.

Không dừng lại, cô bắt đầu trả lời, nhẹ nhàng, cẩn thận từng chữ:

“Anh thật sự ổn chứ? Hôm nay anh có mệt không?”

Một khoảng lặng. Tim cô như nhảy khỏi lồng ngực khi thấy ba chấm xuất hiện – anh đang gõ tin nhắn. Nhưng rồi, câu trả lời hiện lên, ngắn gọn như mọi khi:

“Ổn. Công việc nhiều.”

Cô đọc đi đọc lại. Ngắn gọn, lạnh lùng, nhưng vẫn là một câu trả lời từ anh, và đối với cô, điều đó đủ khiến cô thấy hạnh phúc cả ngày. Cô bắt đầu lập kế hoạch: mỗi ngày sẽ nhắn một lần, mỗi ngày sẽ tìm cách để anh biết rằng cô luôn ở đó.

Nhưng càng nhắn, cô càng nhận ra sự khác biệt giữa mong đợi và thực tế. Anh trả lời thờ ơ, không mấy khi chủ động nhắn tin, nhưng chính điều đó lại khiến cô muốn cố gắng nhiều hơn. Cô tự nhủ: “Chỉ cần anh quan tâm, chỉ cần anh dành thời gian, mình sẽ làm tất cả để anh hạnh phúc.”

Cô bắt đầu theo dõi lịch trình anh, ghi nhớ mọi chi tiết nhỏ nhất: buổi họp báo, lịch quay, sự kiện từ thiện. Nếu anh xuất hiện, cô sẵn sàng bất chấp mọi thứ để có mặt, dù chỉ đứng từ xa nhìn anh, dù chỉ lắng nghe tiếng cười, hay nhìn ánh mắt anh lướt qua.

Đêm hôm đó, cô ngồi một mình trong phòng, bàn tay run run trên bàn phím, nhắn tiếp:

“Hôm nay anh có ăn tối chưa? Đừng quên nghỉ ngơi.”

Cô gửi đi và ngồi nhìn điện thoại, tim trống rỗng nhưng đầy mong chờ. Khi tin nhắn hiện là “Đã gửi”, cô thở dài, một nụ cười mệt mỏi nở trên môi. Cô biết anh sẽ không trả lời ngay, nhưng cô vẫn cảm giác gần gũi hơn với anh chỉ vì những dòng chữ ấy.

Cảm xúc của cô bắt đầu chi phối mọi thứ: công việc, học tập, bạn bè, thậm chí cả giấc ngủ. Cô luôn tính toán mọi thứ để không bỏ lỡ bất kỳ dấu hiệu nào từ anh. Một phần trong cô nhận ra rằng tình yêu này đã vượt khỏi tầm kiểm soát, nhưng phần lớn trái tim cô lại bị cuốn đi, không thể dừng lại.

Ngày qua ngày, tin nhắn trở thành cầu nối duy nhất giữa cô và anh. Mỗi khi anh trả lời, dù chỉ một từ, cô đều thấy hạnh phúc tràn ngập. Nhưng mỗi lần anh im lặng, trái tim cô như bị dao cắt, một nỗi đau mà cô không thể chia sẻ với ai. Cô không dám kể bạn bè, không dám kể gia đình, vì cô sợ bị cười nhạo, sợ bị ngăn cản.

Trong đêm khuya yên tĩnh, cô nhắm mắt lại, hình dung anh đang ở đâu đó, mệt mỏi với công việc, không biết đến cô, nhưng vẫn là tâm điểm của mọi suy nghĩ. Cô tự nhủ: “Mình sẽ làm mọi thứ, bất cứ điều gì… miễn là anh nhìn thấy mình, nhận ra mình, và… nhớ đến mình.”

Và trong khoảnh khắc ấy, một ngọn lửa mù quáng bùng lên trong trái tim cô. Cô không biết rằng chính ngọn lửa này sẽ dần chi phối mọi hành động, khiến cô yêu đến mức hy sinh bản thân, đến mức đau khổ mà không hề hay biết, và dẫn đến một cuộc hành trình dài đầy ngược tâm, mất mát, và day dứt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×