Mặc quần áo vào người Thương vẫn ko tin đây là sự thật , ánh mắt cô vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ . Cuối cùng số phận vẫn như trêu ngươi cô . Nhặt lại những đồ còn sót cô bước thật nhanh ra phía cửa , cô ko thể ở lại đây thêm một giây phút nào nữa . Cô nghĩ nếu mình ở lại thêm một giây thôi , cô sẽ chết mất .
" Thương , đợi đã , anh xin lỗi , tối qua anh say quá " Từ lúc tỉnh lại cho tới giờ Nam vẫn chưa thể nhớ ra chuyện tội đồ mà mình đã làm với Thương . Nhìn thái độ căm phẫn của cô đối với anh , anh cũng đủ hiểu phần nào .
" Buông tôi ra , anh là đồ khốn nạn nhất trên đời này " Lần thứ hai cô nói lời hận anh .
" Em muốn anh làm gì cũng được , xin em hãy cho anh cơ hội được giải thích rõ ràng "
" Ko . Tôi sẽ ko bao giờ tha thứ cho anh trừ phi....." Cô biết nói ra rất quá đáng vì thế đã ngập ngừng......
" Trừ phi....." Anh ko bỏ qua cơ hội lần này , sâu thẳm trong mắt anh đang nghĩ tới tình huống xấu nhất .
Giá như cô có thể giết anh ngay bây giờ , chỉ như vậy mới giúp tâm hồn cô thanh thản hơn rất nhiều : " Trừ phi anh chết đi "