Hôm sau Thương vẫn dậy sớm đi làm như mọi khi , dĩ nhiên là phải đi làm chứ ? Ko làm thì cạp đất mà ăn à . Cô khá buồn đó là bố mẹ chẳng bao ban ra làm thao . Thử hỏi : " Con đi đâu mà giờ mới về ? " , " Sao mà mắt sưng húp thế kia ? " Nhưng bố mẹ việc ai người đấy làm .
Dắt cái xe ra cổng , từ phía xa cô nhận ra hình bóng của Nam . Anh đang rất vội vàng thì phải . Cô nhận ra ánh mắt anh nhìn về phía mình , đôi chân dài của anh ngày càng rút ngắn khoảng cách . Từ từanh bước qua cô , thấy bực mình , cô níu tay anh lại : " Anh nghĩ anh làm cái gì vậy hả ? "
Anh quay người lại , ko nói năng gì , bất ngờ vác cô lên người rồi bước vào trong nhà .
" ANH BỊ ĐIÊN HẢ ? Mau thả tôi xuống "
Bố mẹ ở trong nhà ngạc nhiên hết sức , ai ngờ con gái họ ko nói năng câu nào mà tự dưng được trai vác về nhà tận nơi .
Nam đã suy nghĩ rất kĩ , anh sẽ kết hôn với cô . Việc anh sai người theo dõi cô rồi phát hiện cô mang thai , càng khiến quyết tâm của anh cao hơn nữa . Chỉ là anh ko dám chắc bố mẹ cô đồng ý vì ngày xưa là ai đã tẩn cho anh một trận thừa sống thiếu chết . Chắc chắn là bố cô rồi .
Quỳ xuống nền nhà anh đặt hai tay vào hai đầu gối , hít một hơi thật sâu : " Cháu thực sự xin lỗi vì đã khiến con gái bác mang thai , cháu sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn với con gái bác " Anh nói xong liền chăm chú nhìn biểu cảm của bố mẹ cô .
Mẹ cô mặt mày rất bình thường , ko tỏ ra chút hoảng loạn nào .
" Ờ , thì sao ? Cái Thương nó ế đến nỗi mọc rễ ở nhà bác rồi . Nay cảm ơn cháu đã giúp bác hoàn thành được tâm nguyện bấy lâu nay "
Cô thề là nghe mẹ nói xong mà cô giận tím mặt mày : " MẸ , ĐÂY KO PHẢI LÀ LÚC ĐÙA ĐÂU "
" Tháng sau cưới luôn nhé , để hai vợ chồng bác yên tâm đi chơi " Dường như bố chỉ coi cô như món hàng , bán cho khách là coi như mình ko còn liên quan gì nữa .
" Thế cũng được ạ " Anh gật đầu liền , thật may là bố mẹ cô ko khó tính như ngày xưa .