Thương mặt hằm hằm đứng ngoài ban công , cô cầm một cái chai nhựa chứa nước đầy ắp . Chân phải liên tục đập xuống nền gạch , ánh mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài đường . Tên khốn nạn Hoàng Bách Nam dám bỏ đi mà ko thèm nói một tiếng nào với cô hại cô chạy đôn chạy đáo sợ anh xảy ra chuyện mà vội thế này chỉ có thể là gái . Chỉ cần một câu của ả đàn bà nào đó : " Anh Nam ơi , em mệt quá ! Anh qua nhà em nha " Chắc chắn anh ta sẽ sung sướng vô cùng mà bỏ tất cả công việc chưa làm xong phóng tới bên ả .
Kia rồi xe ô tô mui trần đã được để gọn trong nhà để xe , Nam xách một chai nước rửa bát của Thái Lan vào trong nhà .
" Tối thế rồi anh còn đi đâu ? " Cô để ý tới từng cử chỉ hành động của anh .
Nam cố giấu những vết bầm tím trên tay bằng cách kéo ống tay áo xuống , anh cố nở một nụ cười thật tự nhiên dù cho bên trong đau đớn thế nào thì anh vẫn ko muốn để Thương phát hiện .
" Nhà hết nước rửa bát nên anh đi mua " Anh giải thích qua loa rồi nhanh chóng lên phòng , cởi áo sơ mi ra . Cơ thể săn chắc , tám mùi nhờ những chiến công hiểm hách hành nghề xã hội đen mà có , làn da rám nắng cực kì nam tính . Vậy mà bỗng hiện hữu rất nhiều vết bầm tím từ nhỏ tới lớn . Rõ ràng đây là hệ quả của việc anh đã ko cho Long một câu trả lời thích đáng . Cậu ta đã ko ngần ngại nể tình bạn xưa mà ra tay tàn độc với anh . Nếu ko phải ông bảo vệ tốt bụng tới cứu thì chắc anh đang nằm yên vị trên xe cứu thương .