yêu giả thành thật

Chương 1: Gặp gỡ định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, thành phố vẫn còn vương hơi sương mỏng, tiếng còi xe lẫn với mùi cà phê phảng phất từ những quán nhỏ ven đường. Nữ chính – Lâm Tĩnh Vy – hối hả chạy qua con phố đông đúc, tay ôm chặt chiếc cặp công việc còn chưa kịp đóng khóa. Một ngày mới với bao nhiêu việc đang chờ cô, nhưng cô không thể nào tập trung, vì hôm nay… là ngày cô phải gặp đối tác quan trọng đầu tiên trong sự nghiệp mới.

Tĩnh Vy vừa đi vừa nhìn điện thoại, mắt chăm chú đọc email xác nhận cuộc hẹn. Cô vừa bước chân ra đường, lòng hồi hộp xen lẫn lo lắng, chẳng mấy khi cô cảm thấy áp lực đến vậy. "Chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi, chỉ cần bình tĩnh và chuyên nghiệp…" – cô tự nhủ, nhưng bước chân vội vàng khiến cô không để ý đến dòng người đi ngược chiều.

Và… BÙM!

Một cơ thể to lớn đâm thẳng vào cô, khiến cặp sách bay ra, giấy tờ tung tóe khắp đường. Tĩnh Vy loạng choạng mất thăng bằng, suýt ngã nhào xuống vỉa hè.

“Ô… Xin lỗi, tôi…” – giọng trầm ấm, đầy nghiêm nghị, vang lên từ phía trước.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chàng trai cao lớn, gương mặt tuấn tú nhưng ánh mắt lạnh lùng như băng. Anh cúi xuống nhặt cặp cho cô, từng động tác cẩn thận, nhưng vẫn giữ khoảng cách khiến cô thấy hơi lạnh sống lưng.

“Không sao, tôi… tôi chỉ hơi bất cẩn thôi.” Tĩnh Vy lắp bắp, vừa lúng túng vừa muốn rút lui ngay lập tức.

Chàng trai nhướng mày, không trả lời. Anh nhấc một vài tờ giấy rơi vãi, đưa cho cô, ánh mắt sắc bén nhưng chẳng nở nụ cười.

“Cảm ơn…” – cô nói, giọng nhỏ hẳn, tay run run nhận giấy.

Khoảnh khắc ấy, Tĩnh Vy chợt nhận ra có điều gì đó khác lạ ở anh. Dáng người đứng thẳng, bước đi chắc chắn, vừa khiến cô cảm thấy bị áp đảo, vừa khiến tim cô đập nhanh một cách lạ thường.

“Anh… anh đi cùng đường sao?” – cô hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.

Chàng trai nhíu mày, nhìn cô rồi gật nhẹ. “Phải.” Giọng anh trầm, không cười.

Họ đi cùng nhau vài bước, cả hai im lặng. Tĩnh Vy cảm giác trong không khí dường như đầy sức hút lạ kỳ, cô vừa tò mò vừa hơi e dè. Mỗi bước chân, cô đều cảm nhận nhịp tim mình nhanh hơn bình thường.

Bỗng nhiên, chiếc điện thoại của Tĩnh Vy rung lên. Cô vội cầm lên, vừa nhìn đã nhăn mặt. “Ôi không, sếp đã nhắn!” – cô thốt lên, giọng lộ vẻ lo lắng.

“Có vấn đề gì?” – chàng trai hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

“À, không… chỉ là cuộc hẹn công việc đầu tiên của tôi hôm nay, tôi… tôi hơi sợ trễ.” Cô giải thích vội, trong lòng cảm thấy bối rối vì phải chia sẻ chuyện riêng tư với một người hoàn toàn xa lạ.

Chàng trai nhíu mày, rồi chỉ nhẹ: “Nhanh lên một chút.”

Tĩnh Vy ngẩn người. Lời nói ngắn gọn nhưng dứt khoát, khiến cô vừa bực bội vừa thấy… lạ lùng. Lạ ở chỗ, cô cảm giác mình muốn tuân theo lời anh, mặc dù mới chỉ gặp vài phút trước.

Đúng lúc cô vừa nhặt xong nốt mớ giấy tờ rơi vãi, một chiếc xe máy bất ngờ chạy qua, phanh gấp trước mũi cô. Tĩnh Vy hốt hoảng kêu lên, chân run bần bật, không biết phải làm sao.

“Tránh sang bên!” – chàng trai hét, lao tới, kịp nắm lấy tay cô kéo sang một bên vỉa hè an toàn.

Tim Tĩnh Vy đập loạn lên, cô đứng đó, mắt mở to nhìn anh, hơi thở hổn hển. “C… Cảm ơn anh…”

Chàng trai chỉ nhíu mày, không nói gì thêm. Anh thả tay cô ra, bước đi vài bước, rồi quay lại nhìn cô. “Cẩn thận hơn.”

Tĩnh Vy lặng người, đứng đó nhìn theo bóng lưng anh khuất dần giữa dòng người tấp nập. Cô chưa bao giờ gặp một người vừa lạnh lùng vừa khiến tim mình loạn nhịp đến vậy.

Buổi sáng tiếp tục trôi, nhưng hình bóng chàng trai cứ ám ảnh trong tâm trí cô. Khi bước vào quán cà phê chuẩn bị gặp đối tác, cô thở dài, tự nhủ: “Chắc chỉ là cảm giác thoáng qua thôi, không có gì đặc biệt đâu…”

Nhưng định mệnh đôi khi lại đến bất ngờ. Khi cô vừa ngồi xuống bàn, người quản lý quán cà phê – một cô bạn thân quen – bước tới, mắt ánh lên vẻ tinh quái:

“Tĩnh Vy, hôm nay em gặp CEO tập đoàn Hàn Thế Nghi đấy à?”

Tĩnh Vy sững người. “Anh… anh… sao cô biết?”

“Ôi trời, ai cũng biết hết rồi. Hàn Thế Nghi nổi tiếng lạnh lùng, khó gần, mà hôm nay lại xuất hiện ngay trước mặt em. Chắc là định mệnh rồi!” Cô bạn cười toe toét.

Tim Tĩnh Vy đập loạn, vừa hồi hộp vừa căng thẳng. “Định mệnh? Chắc là tôi tưởng tượng thôi…”

Nhưng chưa kịp suy nghĩ gì thêm, cửa quán cà phê bật mở, và chàng trai – chính là Hàn Thế Nghi – bước vào. Anh khoác áo vest đen, dáng vẻ lịch lãm, ánh mắt hướng thẳng về phía cô, như thể cả quán cà phê chỉ còn mỗi hai người.

Tĩnh Vy cứng đờ, ánh mắt anh lạnh lùng nhưng sâu thẳm, khiến cô cảm giác vừa sợ vừa tò mò. Anh tiến đến bàn, chậm rãi kéo ghế ngồi đối diện cô.

“Em là Lâm Tĩnh Vy?” – giọng anh trầm, rõ ràng.

Cô gật đầu, tim đập thình thịch. “Vâng… đúng ạ.”

Anh gật nhẹ, ánh mắt dường như đánh giá cô. “Hôm nay chúng ta sẽ hợp tác. Một tuần thử việc đầu tiên, em phải chứng minh khả năng. Nếu làm tốt… mọi thứ sẽ thuận lợi.”

Tĩnh Vy vừa ngạc nhiên vừa bối rối. “V… vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức!”

Anh gật đầu, không nói thêm gì. Nhưng chỉ vài giây sau, anh đứng dậy, cúi người nhặt tờ menu rơi xuống sàn, rồi đi thẳng ra ngoài, để lại Tĩnh Vy ngơ ngác và tim đập loạn.

Cô thở dài, vừa cảm thấy hồi hộp, vừa cảm giác một điều gì đó bất thường đang chờ mình. “Chắc là… hôm nay sẽ là một ngày dài…”

Nhưng định mệnh đôi khi lại khéo léo đan xen giữa bất ngờ và cơ hội. Chỉ trong buổi sáng đầu tiên, Tĩnh Vy đã không hề biết rằng người đàn ông lạnh lùng vừa xuất hiện ấy sẽ trở thành trung tâm cuộc sống của cô – một mối quan hệ bắt đầu từ giả vờ nhưng dần dần biến thành… thật.

Và từ khoảnh khắc ấy, Tĩnh Vy cảm nhận một điều rõ ràng: cuộc đời cô sắp thay đổi theo cách mà cô chưa từng tưởng tượng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×