yêu giả thành thật

Chương 2: Tình huống giả vờ xuất hiện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi trưa, ánh nắng chiếu qua cửa kính quán cà phê, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt bàn gỗ. Lâm Tĩnh Vy vẫn còn cảm giác bàng hoàng sau buổi sáng gặp Hàn Thế Nghi – CEO lạnh lùng, đẹp trai, nhưng khiến tim cô đập loạn nhịp một cách khó lý giải. Cô vừa nhấm ngụm cà phê vừa lục điện thoại, định gọi cho cô bạn thân để trút bớt cảm giác hồi hộp, thì chuông điện thoại reo lên.

“Xin chào, Tĩnh Vy. Tôi là quản lý của tập đoàn Hàn Thế Nghi, có thể gặp cô ngay chiều nay để trao đổi công việc được không?” giọng nói trầm, dứt khoát vang lên từ đầu dây bên kia. Tĩnh Vy hít sâu, cố giữ bình tĩnh. “Dạ… vâng ạ. Tôi sẽ đến đúng giờ.” Cô cúp máy, lòng rối bời. Một tuần thử việc đầu tiên, nhưng giờ lại cảm thấy áp lực vì sự hiện diện của Hàn Thế Nghi vẫn ám ảnh cô.

Khi cô vừa chuẩn bị rời quán, điện thoại rung lên lần nữa. Tin nhắn từ mẹ: “Nhớ mặc đẹp, hôm nay gia đình bên họ hàng sẽ gặp CEO Hàn Thế Nghi. Nhớ giữ hình tượng nha, con gái!” Tĩnh Vy há hốc mồm, lòng bỗng lạnh buốt. “Gặp… gia đình? Mẹ… mẹ muốn gì thế này?” Cô tự hỏi, nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm thì tiếng cười quen thuộc vang lên.

“Tĩnh Vy, cô sắp hốt hoảng rồi đúng không?” cô bạn thân, Trần Hạ My, xuất hiện với vẻ mặt tinh nghịch. “Đúng! Mẹ tôi vừa nhắn tin… bảo tôi gặp CEO Hàn Thế Nghi với cả họ hàng… Tôi… tôi làm sao có thể giả vờ yêu người ta được chứ!” Tĩnh Vy lắp bắp, gần như muốn khóc.

Hạ My nhún vai, vẻ mặt bí hiểm: “Tin tôi đi, chuyện này sẽ giúp cô không bị mẹ lôi kéo ép hôn trong khi còn chưa kịp tìm hiểu. Đồng thời, cũng là cơ hội để cô tiếp xúc trực tiếp với CEO lạnh lùng kia. Ai biết chừng… lại có chút… rung động thật.” Tĩnh Vy bật cười khô khan. “Thật là… tôi đang đi vào tình huống ngớ ngẩn nhất cuộc đời mình.”

Chiều hôm đó, tại trụ sở tập đoàn Hàn, Tĩnh Vy bước vào phòng họp hiện đại, ánh sáng trắng lạnh lẽo phản chiếu trên mặt kính. Cô vừa đặt chân vào thì Hàn Thế Nghi xuất hiện, mặc vest đen, ánh mắt sắc bén nhìn cô. “Lâm Tĩnh Vy, đã sẵn sàng chưa?” giọng anh trầm, đầy quyền uy. Tĩnh Vy hít sâu, gật đầu. “Vâng… Tôi đã chuẩn bị.” Chỉ vài giây im lặng, không khí trong phòng bỗng căng thẳng đến mức cô muốn nín thở.

Đột nhiên, điện thoại của Tĩnh Vy rung lên. Tin nhắn từ mẹ: “Nhớ thể hiện hình tượng đôi uyên ương nhé!” Cô nhìn Hàn Thế Nghi, lòng bỗng nhiên nổi một ý tưởng liều lĩnh. “Ờ… anh Hàn… giả sử… chúng ta… tạm thời… giả vờ là một đôi…” cô lắp bắp, đỏ mặt. Anh nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhưng không cười. “Giả vờ?” “Dạ… vâng… chỉ vài ngày… mẹ tôi… sẽ thấy yên tâm hơn.” Cô thở dài, tự thấy mình liều lĩnh, nhưng không còn cách nào khác.

Hàn Thế Nghi trầm ngâm, rồi nhướng một bên mày: “Nếu chỉ để yên tâm mẹ cô… thì tôi đồng ý.” Tĩnh Vy há hốc mồm. “Anh… anh thật sao?” Anh gật, giọng lạnh lùng: “Nhưng có điều kiện: trong thời gian này, mọi hành động đều phải hợp lý, tránh gây hiểu lầm ngoài ý muốn.” Cô vội gật đầu: “Dạ, tôi hiểu!” Nhìn anh nghiêm nghị, cô cảm thấy vừa căng thẳng vừa khó hiểu, tim đập thình thịch.

Ngày đầu tiên giả vờ yêu nhau, Tĩnh Vy và Hàn Thế Nghi gặp đủ loại tình huống dở khóc dở cười. Khi ăn trưa cùng gia đình, mẹ Tĩnh Vy liên tục gặng hỏi, Hàn Thế Nghi chỉ nhấp trà, lộ vẻ khó chịu. Tĩnh Vy phải vừa ăn, vừa giải thích những cử chỉ “bình thường” của anh, khiến cô mệt mỏi đến mức gần như muốn bỏ chạy. Khi đi dạo công viên, Hạ My thách cô nắm tay CEO, tạo tình huống ngượng ngùng. Hàn Thế Nghi khẽ nắm tay Tĩnh Vy, vừa đủ để duy trì hình tượng “đôi uyên ương giả”. Tim cô đập mạnh, cô đỏ mặt, nhưng vẫn cố giả vờ bình thản. Một nhiếp ảnh viên yêu cầu chụp hình “cặp đôi trẻ đẹp”, Hàn Thế Nghi hơi cứng nhắc, Tĩnh Vy thì lúng túng, nhưng cả hai tạo dáng thật hoàn hảo, khiến mọi người xung quanh trầm trồ.

Không phải mọi chuyện đều suôn sẻ. Một đồng nghiệp của Hàn Thế Nghi, Trần Khải Dương, phát hiện Tĩnh Vy và CEO gần gũi, liền cố ý tạo hiểu lầm: “À, hóa ra Tĩnh Vy là người tình mới của sếp hả? Không biết hai người đã lâu chưa nhỉ?” giọng khẽ mỉa mai, mắt lấp lánh vẻ tinh quái. Tĩnh Vy đỏ mặt, lúng túng muốn giải thích, nhưng Hàn Thế Nghi chỉ nhếch môi, ánh mắt sắc bén khiến Trần Khải Dương không dám nói thêm. Cô vừa hít sâu, vừa lặng người: “Ôi… chuyện giả vờ này hóa ra lại càng thêm phức tạp…”

Dù phải giả vờ, nhưng những khoảnh khắc bên nhau khiến Tĩnh Vy dần cảm thấy rung động thật sự. Khi cô căng thẳng vì gặp đồng nghiệp khó chịu, Hàn Thế Nghi âm thầm đặt tay lên vai, an ủi mà không nói lời nào. Khi cô mệt mỏi sau buổi họp, anh lặng lẽ mua trà sữa mà cô thích, để trước bàn cô mà đi. Những chi tiết nhỏ nhưng đủ khiến trái tim cô loạn nhịp, khó có thể phủ nhận cảm giác… đang dần trở thành thật.

Ngày kết thúc với cảnh hai người đứng trên ban công tòa nhà, nhìn thành phố về chiều, ánh nắng vàng rực chiếu lên khuôn mặt cả hai. Hàn Thế Nghi nhẹ nhàng nói: “Một tuần này, chúng ta sẽ cùng… giả vờ, nhưng tôi khuyên cô… đừng để cảm xúc thật xen vào quá nhiều.” Tĩnh Vy cười mỉm, lòng dấy lên một cảm giác vừa hồi hộp vừa ngọt ngào: “Tôi… sẽ cố gắng.” Cô không biết, chính những khoảnh khắc “giả vờ” ấy lại là điểm bắt đầu cho một tình cảm thật sự, mà cô và Hàn Thế Nghi sẽ cùng nhau trải qua đủ cung bậc cảm xúc – từ ngọt ngào, hài hước, đến hiểu lầm và thăng trầm của tình yêu.

Và từ đây, cuộc sống của Tĩnh Vy bước vào một hành trình mới: giả vờ yêu, nhưng không ai biết… trái tim mình sẽ rung động thật đến mức nào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×